Chương 15: Bắt nạt


Trong căn phòng sang trọng, có một cô gái xinh đẹp đang nằm trên giường, nhàm chán lướt điện thoại. Cô ta có nước da trắng ngần, mái tóc đỏ rực dài đến ngang lưng và đôi mắt xếch kiêu kỳ. Không chỉ gương mặt, mà cả vóc dáng của cô gái cũng rất đẹp.

Bình luận

Trong căn phòng sang trọng, có một cô gái xinh đẹp đang nằm trên giường, nhàm chán lướt điện thoại. Cô ta có nước da trắng ngần, mái tóc đỏ rực dài đến ngang lưng và đôi mắt xếch kiêu kỳ. Không chỉ gương mặt, mà cả vóc dáng của cô gái cũng rất đẹp.

"Cốc, cốc, cốc."

Bình luận

"Cốc, cốc, cốc."

"Ngọc Anh. Có bạn đến chơi này, cô mở cửa nhé?" Giọng cô giúp việc vang lên sau tiếng gõ cửa.

Bình luận

"Ngọc Anh. Có bạn đến chơi này, cô mở cửa nhé?" Giọng cô giúp việc vang lên sau tiếng gõ cửa.

Cô ta ngồi dậy, đáp: "Vâng."

Bình luận

Cô ta ngồi dậy, đáp: "Vâng."

Cửa phòng mở ra, bước vào là hai cô gái, một tóc ngắn màu nâu đỏ, một tóc dài xoăn sóng. Bọn họ chính là hai nữ sinh đã ngáng chân Tô Đông An, và cũng là "khán giả bất đắc dĩ" mà Bùi Nguyên Vũ kiếm được.

Bình luận

Cửa phòng mở ra, bước vào là hai cô gái, một tóc ngắn màu nâu đỏ, một tóc dài xoăn sóng. Bọn họ chính là hai nữ sinh đã ngáng chân Tô Đông An, và cũng là "khán giả bất đắc dĩ" mà Bùi Nguyên Vũ kiếm được.

"Hai đứa ngồi chơi nhé, để cô xuống lấy hoa quả."

Bình luận

"Hai đứa ngồi chơi nhé, để cô xuống lấy hoa quả."

Nguyễn Ngọc Anh mỉm cười ngọt ngào, đáp: "Làm phiền cô ạ."

Bình luận

Nguyễn Ngọc Anh mỉm cười ngọt ngào, đáp: "Làm phiền cô ạ."

"Ôi dào, đây là việc của cô mà." Cô giúp việc che miệng cười, xua tay.

Bình luận

"Ôi dào, đây là việc của cô mà." Cô giúp việc che miệng cười, xua tay.

Cửa vừa đóng, nụ cười trên môi Nguyễn Ngọc Anh liền biến mất. Cô ta lạnh nhạt nhìn hai người kia.

Bình luận

Cửa vừa đóng, nụ cười trên môi Nguyễn Ngọc Anh liền biến mất. Cô ta lạnh nhạt nhìn hai người kia.

Cô gái có mái tóc ngắn màu nâu đỏ đang mải ngắm nghía xung quanh thì bị tóc xoăn dài huých tay. Tóc nâu đỏ giật mình, vừa quay đầu thì bắt gặp ngay ánh mắt sắc lẻm của Nguyễn Ngọc Anh. Cô ta sợ hãi, cúi gằm mặt, không dám nhìn lung tung.

Bình luận

Cô gái có mái tóc ngắn màu nâu đỏ đang mải ngắm nghía xung quanh thì bị tóc xoăn dài huých tay. Tóc nâu đỏ giật mình, vừa quay đầu thì bắt gặp ngay ánh mắt sắc lẻm của Nguyễn Ngọc Anh. Cô ta sợ hãi, cúi gằm mặt, không dám nhìn lung tung.

"Vừa nãy, ở khu trung tâm thương mại, tớ với Liên nhìn thấy đám Dương Minh Huỳnh và con nhỏ mới chuyển trường đi chơi với nhau đấy."

Bình luận

"Vừa nãy, ở khu trung tâm thương mại, tớ với Liên nhìn thấy đám Dương Minh Huỳnh và con nhỏ mới chuyển trường đi chơi với nhau đấy."

"Tô Đông An?" Đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, thốt ra ba chữ đầy chậm rãi.

Bình luận

"Tô Đông An?" Đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, thốt ra ba chữ đầy chậm rãi.

"Ngọc Anh, không ngờ cậu nhớ cả họ lẫn tên của cô ta." Cô ta che miệng, ngạc nhiên đáp.

Bình luận

"Ngọc Anh, không ngờ cậu nhớ cả họ lẫn tên của cô ta." Cô ta che miệng, ngạc nhiên đáp.

Cô gái tên Liên gật đầu như gà mổ thóc. Cô ta bước tới cạnh giường, cẩn thận đưa điện thoại cho Nguyễn Ngọc Anh.

Bình luận

Cô gái tên Liên gật đầu như gà mổ thóc. Cô ta bước tới cạnh giường, cẩn thận đưa điện thoại cho Nguyễn Ngọc Anh.

"Cậu nhìn này. Nó còn trơ trẽn tới mức, công khai quyến rũ Bùi Nguyên Vũ."

Bình luận

"Cậu nhìn này. Nó còn trơ trẽn tới mức, công khai quyến rũ Bùi Nguyên Vũ."

Nguyễn Ngọc Anh cầm điện thoại, mím môi, gương mặt xinh đẹp vì tức giận mà trở nên méo mó. Hai người kia thấy vậy, tự động lùi ra xa, trong lòng thầm nghĩ. Lần này, con nhỏ đó chết chắc rồi.

Bình luận

Nguyễn Ngọc Anh cầm điện thoại, mím môi, gương mặt xinh đẹp vì tức giận mà trở nên méo mó. Hai người kia thấy vậy, tự động lùi ra xa, trong lòng thầm nghĩ. Lần này, con nhỏ đó chết chắc rồi.

Trong hình là Bùi Nguyên Vũ với gương mặt vô cùng dịu dàng. Cậu ta cầm giấy, ân cần lau miệng cho cô gái kia. Nguyễn Ngọc Anh chưa bao giờ nhìn thấy biểu cảm này xuất hiện trên gương mặt của Bùi Nguyên Vũ, kể cả khi nhìn Dương Minh Huỳnh.

Bình luận

Trong hình là Bùi Nguyên Vũ với gương mặt vô cùng dịu dàng. Cậu ta cầm giấy, ân cần lau miệng cho cô gái kia. Nguyễn Ngọc Anh chưa bao giờ nhìn thấy biểu cảm này xuất hiện trên gương mặt của Bùi Nguyên Vũ, kể cả khi nhìn Dương Minh Huỳnh.

Tuy góc chụp chỉ thấy được bóng lưng, nhưng nhìn mái tóc đen sì thì đủ biết cô ta là ai. Gan cũng to đấy? Chỉ là một đứa tầm thường mà dám cướp lấy sự chú ý của Vũ. Nó đúng là thứ chưa được dạy dỗ đàng hoàng.

Bình luận

Tuy góc chụp chỉ thấy được bóng lưng, nhưng nhìn mái tóc đen sì thì đủ biết cô ta là ai. Gan cũng to đấy? Chỉ là một đứa tầm thường mà dám cướp lấy sự chú ý của Vũ. Nó đúng là thứ chưa được dạy dỗ đàng hoàng.

Đáng tiếc, cô ta không thể trực tiếp ra tay. Tình hình hiện tại khá căng thẳng, bố đã lên tiếng cảnh cáo, đành phải bảo đám vô dụng này mạnh tay hơn.

Bình luận

Đáng tiếc, cô ta không thể trực tiếp ra tay. Tình hình hiện tại khá căng thẳng, bố đã lên tiếng cảnh cáo, đành phải bảo đám vô dụng này mạnh tay hơn.

"Nó đúng là không coi tao ra gì mà." Nguyễn Ngọc Anh đập điện thoại xuống giường, gằn giọng đáp.

Bình luận

"Nó đúng là không coi tao ra gì mà." Nguyễn Ngọc Anh đập điện thoại xuống giường, gằn giọng đáp.

Hai người kia đứng đó, không dám ho he câu nào.

Bình luận

Hai người kia đứng đó, không dám ho he câu nào.

"Dù có bằng cách gì, cũng phải khiến nó cút khỏi tầm mắt của tao." Cô ta nhếch môi, "Chắc không cần tao dạy bọn mày phải làm gì đâu nhỉ?"

Bình luận

"Dù có bằng cách gì, cũng phải khiến nó cút khỏi tầm mắt của tao." Cô ta nhếch môi, "Chắc không cần tao dạy bọn mày phải làm gì đâu nhỉ?"

Cô nàng tóc xoăn dài cười gượng, đáp: "Tất nhiên, cậu cứ yên tâm giao cho bọn tớ."

Bình luận

Cô nàng tóc xoăn dài cười gượng, đáp: "Tất nhiên, cậu cứ yên tâm giao cho bọn tớ."

Liên cũng phụ họa theo: "Đúng, đúng. Kết cục của nó cũng sẽ như con Bình kia thôi."

Bình luận

Liên cũng phụ họa theo: "Đúng, đúng. Kết cục của nó cũng sẽ như con Bình kia thôi."

Nguyễn Ngọc Anh liếc nhìn cô ta, cười khẩy: "Nhớ lời mày nói."

Bình luận

Nguyễn Ngọc Anh liếc nhìn cô ta, cười khẩy: "Nhớ lời mày nói."

"Tất... tất... tất nhiên rồi. Vậy... vậy... vậy bọn tớ không... không làm phiền... phiền cậu nữa." Liên lắp bắp đáp, vội kéo tóc xoăn dài ra khỏi phòng.

Bình luận

"Tất... tất... tất nhiên rồi. Vậy... vậy... vậy bọn tớ không... không làm phiền... phiền cậu nữa." Liên lắp bắp đáp, vội kéo tóc xoăn dài ra khỏi phòng.

Vừa ra cửa liền đụng ngay phải cô giúp việc. Cô ngạc nhiên hỏi: "Mấy đứa mới đến đã phải đi luôn rồi à?"

Bình luận

Vừa ra cửa liền đụng ngay phải cô giúp việc. Cô ngạc nhiên hỏi: "Mấy đứa mới đến đã phải đi luôn rồi à?"

"Vâng, vâng. Chúng cháu có việc gấp. Tạm biệt cô."

Bình luận

"Vâng, vâng. Chúng cháu có việc gấp. Tạm biệt cô."

Nguyễn Ngọc Anh nằm phịch xuống giường, để tay lên trán. Cô ta xinh đẹp, cô ta giỏi giang. Tại sao, tại sao bọn họ, không một ai hướng ánh mắt về phía cô ta?

Bình luận

Nguyễn Ngọc Anh nằm phịch xuống giường, để tay lên trán. Cô ta xinh đẹp, cô ta giỏi giang. Tại sao, tại sao bọn họ, không một ai hướng ánh mắt về phía cô ta?

Tô Đông An kia có cái gì mà bọn họ thích đến vậy? Kể cả Dương Minh Huỳnh tính tình lạnh nhạt cũng lấy lòng.

Bình luận

Tô Đông An kia có cái gì mà bọn họ thích đến vậy? Kể cả Dương Minh Huỳnh tính tình lạnh nhạt cũng lấy lòng.

Nguyễn Ngọc Anh nghiến răng, thì thầm ba chữ, Tô Đông An.

Bình luận

Nguyễn Ngọc Anh nghiến răng, thì thầm ba chữ, Tô Đông An.

Một ngày như bao ngày khác, vừa bắt đầu vào tiết học buổi chiều khoảng nửa tiếng, Tô Đông An lại lôi bình nước thuốc ra. Kẹo Bông Gòn ngồi bên cạnh thấy vậy, cảm thán: "Ngày nào cũng thấy cậu uống thứ thuốc đen sì sì này."

Bình luận

Một ngày như bao ngày khác, vừa bắt đầu vào tiết học buổi chiều khoảng nửa tiếng, Tô Đông An lại lôi bình nước thuốc ra. Kẹo Bông Gòn ngồi bên cạnh thấy vậy, cảm thán: "Ngày nào cũng thấy cậu uống thứ thuốc đen sì sì này."

"Vì nó là mạng sống của tớ đấy."

Bình luận

"Vì nó là mạng sống của tớ đấy."

"Nghiêm trọng vậy á?" Kẹo Bông Gòn ngạc nhiên.

Bình luận

"Nghiêm trọng vậy á?" Kẹo Bông Gòn ngạc nhiên.

"Ừ."

Bình luận

"Ừ."

Tô Đông An không hề nói quá. Cô đã lân la dò hỏi bố mẹ cộng thêm cuộc nói chuyện với thầy Hạnh Tâm trước đó. Thầy giải thích rằng, số mệnh được tạo thành từ các yếu tố ngẫu nhiên và tất định, hay là khách quan và chủ quan.

Bình luận

Tô Đông An không hề nói quá. Cô đã lân la dò hỏi bố mẹ cộng thêm cuộc nói chuyện với thầy Hạnh Tâm trước đó. Thầy giải thích rằng, số mệnh được tạo thành từ các yếu tố ngẫu nhiên và tất định, hay là khách quan và chủ quan.

Mà mỗi yếu tố này lại được phân thành hai phần nữa, phần âm và phần dương. Khách quan dương, khách quan âm, chủ quan dương và chủ quan âm. Bốn yếu tố, tương, khắc lẫn nhau trong mọi số mệnh của con người.

Bình luận

Mà mỗi yếu tố này lại được phân thành hai phần nữa, phần âm và phần dương. Khách quan dương, khách quan âm, chủ quan dương và chủ quan âm. Bốn yếu tố, tương, khắc lẫn nhau trong mọi số mệnh của con người.

Nói cụ thể trong tình hình của "Tô Đông An" thì một nửa do cơ thể, một nửa do tâm lý.

Bình luận

Nói cụ thể trong tình hình của "Tô Đông An" thì một nửa do cơ thể, một nửa do tâm lý.

Cơ thể "Tô Đông An" yếu ớt từ khi sinh, nên rất hay ốm. Em ấy dễ mắc bệnh vặt như cảm cúm, sốt... Và nếu không được chăm sóc cẩn thận thì những bệnh nhẹ này sẽ tiến triển nặng hơn, dẫn đến mắc các bệnh lý nghiêm trọng. Sau nhiều năm chịu đựng, tâm lý "Tô Đông An" trở nên nhạy cảm, chán nản và bi quan. Vì vậy mà hôm đó thầy Hạnh Tâm có nói, nhìn thấy hai số mệnh là như vậy.

Bình luận

Cơ thể "Tô Đông An" yếu ớt từ khi sinh, nên rất hay ốm. Em ấy dễ mắc bệnh vặt như cảm cúm, sốt... Và nếu không được chăm sóc cẩn thận thì những bệnh nhẹ này sẽ tiến triển nặng hơn, dẫn đến mắc các bệnh lý nghiêm trọng. Sau nhiều năm chịu đựng, tâm lý "Tô Đông An" trở nên nhạy cảm, chán nản và bi quan. Vì vậy mà hôm đó thầy Hạnh Tâm có nói, nhìn thấy hai số mệnh là như vậy.

Đối với những căn bệnh không có thuốc chữa thì tinh thần của bệnh nhân lại chính là phép màu, là kỳ tích. Giống như những người mắc bệnh ung thư, có người chết sớm, cũng có người lại sống lâu hơn rất nhiều so với chẩn đoán của bác sĩ.

Bình luận

Đối với những căn bệnh không có thuốc chữa thì tinh thần của bệnh nhân lại chính là phép màu, là kỳ tích. Giống như những người mắc bệnh ung thư, có người chết sớm, cũng có người lại sống lâu hơn rất nhiều so với chẩn đoán của bác sĩ.

Chỉ mong "Tô Đông An" ở kiếp sau, sẽ có một cơ thể khỏe mạnh, được làm những điều mà em ấy thích. Còn đối với cô hiện tại, có thể sống tiếp, ốm yếu nhiều chút cũng không sao.

Bình luận

Chỉ mong "Tô Đông An" ở kiếp sau, sẽ có một cơ thể khỏe mạnh, được làm những điều mà em ấy thích. Còn đối với cô hiện tại, có thể sống tiếp, ốm yếu nhiều chút cũng không sao.

"Có đắng không An?" Kẹo Bông Gòn tò mò, hỏi.

Bình luận

"Có đắng không An?" Kẹo Bông Gòn tò mò, hỏi.

"Đắng chứ."

Bình luận

"Đắng chứ."

"Sao không thấy cậu kêu đắng, lúc uống cũng không nhăn mặt tí nào."

Bình luận

"Sao không thấy cậu kêu đắng, lúc uống cũng không nhăn mặt tí nào."

Ngồi cạnh Tô Đông An cũng đã được một thời gian. Cứ hai rưỡi chiều hàng ngày, nhìn cô tu ừng ựng hết cả bình với gương mặt không cảm xúc. Nhiều khi cô ấy như bị ảo giác, rằng Tô Đông An đang uống nước ngọt chứ không phải uống thuốc.

Bình luận

Ngồi cạnh Tô Đông An cũng đã được một thời gian. Cứ hai rưỡi chiều hàng ngày, nhìn cô tu ừng ựng hết cả bình với gương mặt không cảm xúc. Nhiều khi cô ấy như bị ảo giác, rằng Tô Đông An đang uống nước ngọt chứ không phải uống thuốc.

"Kêu thì sẽ bớt đắng sao?" Tô Đông An lẩm bẩm.

Bình luận

"Kêu thì sẽ bớt đắng sao?" Tô Đông An lẩm bẩm.

Kêu chỉ thể hiện sự yếu đuối mà thôi. Nó không hề có tác dụng làm thuốc hết đắng. Vậy thì, kêu để làm gì?

Bình luận

Kêu chỉ thể hiện sự yếu đuối mà thôi. Nó không hề có tác dụng làm thuốc hết đắng. Vậy thì, kêu để làm gì?

"Nhưng cũng có ai tính phí đâu. Tại sao phải cố kìm nén cơ chứ?"

Bình luận

"Nhưng cũng có ai tính phí đâu. Tại sao phải cố kìm nén cơ chứ?"

Tô Đông An không đáp, cầm bình thuốc lên định uống thì khựng lại. Mùi thuốc hôm nay lạ lạ, giống như bị bỏ thêm thứ gì vào. Uống một thời gian dài, mùi nó thế nào, Tô Đông An biết rất rõ.

Bình luận

Tô Đông An không đáp, cầm bình thuốc lên định uống thì khựng lại. Mùi thuốc hôm nay lạ lạ, giống như bị bỏ thêm thứ gì vào. Uống một thời gian dài, mùi nó thế nào, Tô Đông An biết rất rõ.

Từ sáng tới giờ, cô hình như cũng ra ngoài mấy lần thì phải?

Bình luận

Từ sáng tới giờ, cô hình như cũng ra ngoài mấy lần thì phải?

"Sao thế? Sao không uống thuốc đi."

Bình luận

"Sao thế? Sao không uống thuốc đi."

"Kẹo Bông Gòn này, cậu có thể kiếm cho tớ một chiếc khăn được không?"

Bình luận

"Kẹo Bông Gòn này, cậu có thể kiếm cho tớ một chiếc khăn được không?"

Nghe cô trầm giọng hỏi. Bất giác, Kẹo Bông Gòn cảm thấy khẩn trương.

Bình luận

Nghe cô trầm giọng hỏi. Bất giác, Kẹo Bông Gòn cảm thấy khẩn trương.

"Tớ đợi cậu ở khu rửa tay cạnh tòa nhà hội trường nhé."

Bình luận

"Tớ đợi cậu ở khu rửa tay cạnh tòa nhà hội trường nhé."

"Ừ ừ."

Bình luận

"Ừ ừ."

Tô Đông An đi trước. Một lúc sau, Kẹo Bông Gòn cũng xin ra ngoài. Cô đứng cạnh bồn rửa tay, nhìn cô ấy chạy chậm tới, thở hổn hển.

Bình luận

Tô Đông An đi trước. Một lúc sau, Kẹo Bông Gòn cũng xin ra ngoài. Cô đứng cạnh bồn rửa tay, nhìn cô ấy chạy chậm tới, thở hổn hển.

"Phù. Khăn đây."

Bình luận

"Phù. Khăn đây."

Kẹo Bông Gòn đưa cho Tô Đông An chiếc khăn xô màu trắng, là khăn tay mà cô ấy hay dùng.

Bình luận

Kẹo Bông Gòn đưa cho Tô Đông An chiếc khăn xô màu trắng, là khăn tay mà cô ấy hay dùng.

"Cậu kiếm chiếc khăn nào xấu xấu bẩn bẩn cũng được mà."

Bình luận

"Cậu kiếm chiếc khăn nào xấu xấu bẩn bẩn cũng được mà."

Kẹo Bông Gòn thận trọng nói: "Nhỡ cái này còn giữ lại làm bằng chứng, để bằng chiếc khăn xấu quá cũng không được."

Bình luận

Kẹo Bông Gòn thận trọng nói: "Nhỡ cái này còn giữ lại làm bằng chứng, để bằng chiếc khăn xấu quá cũng không được."

Tô Đông An cười "xùy" một tiếng.

Bình luận

Tô Đông An cười "xùy" một tiếng.

"Phòng học không có lắp camera, giữ lại cũng không có tác dụng gì."

Bình luận

"Phòng học không có lắp camera, giữ lại cũng không có tác dụng gì."

"Cũng đúng." Kẹo Bông Gòn gãi đầu, cười ngây ngô.

Bình luận

"Cũng đúng." Kẹo Bông Gòn gãi đầu, cười ngây ngô.

"Để lần sau tớ mua đền cậu cái khác nhé. Giữ giúp tớ hai đầu chiếc khăn đi. Cầm chặt một chút, tớ chuẩn bị rót đây."

Bình luận

"Để lần sau tớ mua đền cậu cái khác nhé. Giữ giúp tớ hai đầu chiếc khăn đi. Cầm chặt một chút, tớ chuẩn bị rót đây."

Tô Đông An cầm bình thuốc, đổ từ từ lên khăn xô. Nước thuốc chảy xuống bồn rửa tay bên dưới, chỉ còn những thứ bẩn thỉu đọng lại. Nào là đất cát, nào là sâu bọ, nhiều bằng cả nắm tay.

Bình luận

Tô Đông An cầm bình thuốc, đổ từ từ lên khăn xô. Nước thuốc chảy xuống bồn rửa tay bên dưới, chỉ còn những thứ bẩn thỉu đọng lại. Nào là đất cát, nào là sâu bọ, nhiều bằng cả nắm tay.

Hai tay Kẹo Bông Gòn khẽ run. Tuy không ăn trưa cùng Tô Đông An nhưng cô ấy biết chế độ ăn uống của cô rất khắt khe.

Bình luận

Hai tay Kẹo Bông Gòn khẽ run. Tuy không ăn trưa cùng Tô Đông An nhưng cô ấy biết chế độ ăn uống của cô rất khắt khe.

Thức ăn nhanh, đồ ăn vặt bên lề đường, lẩu, đồ nướng, nước có ga... Rất rất nhiều món Tô Đông An không được ăn. Đến đồ ăn mà còn như thế, vậy nuốt phải những thứ này thì sẽ thế nào? Sao bọn họ lại có thể xấu tính thế cơ chứ.

Bình luận

Thức ăn nhanh, đồ ăn vặt bên lề đường, lẩu, đồ nướng, nước có ga... Rất rất nhiều món Tô Đông An không được ăn. Đến đồ ăn mà còn như thế, vậy nuốt phải những thứ này thì sẽ thế nào? Sao bọn họ lại có thể xấu tính thế cơ chứ.

Lần này Tô Đông An thực sự tức giận. Mấy trò trước kia bọn họ dùng để bắt nạt cô, cô không chấp, nhưng động đến "mạng sống" của cô thế này, thì đừng trách cô không nể nang.

Bình luận

Lần này Tô Đông An thực sự tức giận. Mấy trò trước kia bọn họ dùng để bắt nạt cô, cô không chấp, nhưng động đến "mạng sống" của cô thế này, thì đừng trách cô không nể nang.

"An... An... An ơi. Giờ phải làm sao đây?" Kẹo Bông Gòn lắp bắp nói: "Hay là cậu đừng chơi với Huỳnh nữa. Nguy hiểm lắm."

Bình luận

"An... An... An ơi. Giờ phải làm sao đây?" Kẹo Bông Gòn lắp bắp nói: "Hay là cậu đừng chơi với Huỳnh nữa. Nguy hiểm lắm."

"..."

Bình luận

"..."

Kể cả cô muốn dừng lại, cũng chưa chắc Nguyễn Ngọc Anh và Bùi Nguyên Vũ đồng ý.

Bình luận

Kể cả cô muốn dừng lại, cũng chưa chắc Nguyễn Ngọc Anh và Bùi Nguyên Vũ đồng ý.

Cả hai mang tâm sự trở về lớp. Khi đi qua khu vực của khối lớp mười một, bỗng từ đâu có một xô nước, đổ ào ào xuống người Tô Đông An. Kẹo Bông Gòn đứng bên cạnh cũng bị dính không ít.

Bình luận

Cả hai mang tâm sự trở về lớp. Khi đi qua khu vực của khối lớp mười một, bỗng từ đâu có một xô nước, đổ ào ào xuống người Tô Đông An. Kẹo Bông Gòn đứng bên cạnh cũng bị dính không ít.

Cô nhóc la lên: "A a a. Đứa nào? Đứa nào vô duyên thế hả? Trời vào đông mà còn đổ nước lung tung xuống dưới, mắt để trưng à mà không quan sát."

Bình luận

Cô nhóc la lên: "A a a. Đứa nào? Đứa nào vô duyên thế hả? Trời vào đông mà còn đổ nước lung tung xuống dưới, mắt để trưng à mà không quan sát."

Tô Đông An vuốt mặt, ngẩng đầu lên. Nhìn khắp các tầng của khối mười một, không thấy ai khả nghi.

Bình luận

Tô Đông An vuốt mặt, ngẩng đầu lên. Nhìn khắp các tầng của khối mười một, không thấy ai khả nghi.

"Xin lỗi. Làm cậu bị vạ lây rồi."

Bình luận

"Xin lỗi. Làm cậu bị vạ lây rồi."

"... Tớ không sao. Thôi, chúng ta mau mau đi thay quần áo. Cả người ướt nhẹm thế này, cậu sẽ lại ốm mất."

Bình luận

"... Tớ không sao. Thôi, chúng ta mau mau đi thay quần áo. Cả người ướt nhẹm thế này, cậu sẽ lại ốm mất."

"Ừ. Cảm ơn cậu."

Bình luận

"Ừ. Cảm ơn cậu."

***

Bình luận

***

Ngoại truyện nhỏ 3:

Bình luận

Ngoại truyện nhỏ 3:

"Tuần này rảnh mà không thấy mày lên thành phố A nhỉ?"

Bình luận

"Tuần này rảnh mà không thấy mày lên thành phố A nhỉ?"

Tô Đông Lâm ngồi trên giường, ôm chăn, rầu rĩ đáp: "Em gái cấm tao lên chơi. Em gái ghét tao rồi."

Bình luận

Tô Đông Lâm ngồi trên giường, ôm chăn, rầu rĩ đáp: "Em gái cấm tao lên chơi. Em gái ghét tao rồi."

Tô Đông Lâm đau khổ, ôm mặt.

Bình luận

Tô Đông Lâm đau khổ, ôm mặt.

"Mày lại làm gì à?"

Bình luận

"Mày lại làm gì à?"

Mở miệng em gái, đóng miệng cũng em gái. Nó không biết cái cách gọi này sến súa đến mức nào à? Ở với thằng này hai năm rồi mà vẫn không thể quen nổi kiểu xưng hô này.

Bình luận

Mở miệng em gái, đóng miệng cũng em gái. Nó không biết cái cách gọi này sến súa đến mức nào à? Ở với thằng này hai năm rồi mà vẫn không thể quen nổi kiểu xưng hô này.

Tô Đông Lâm kể cho cậu bạn cùng phòng nghe về sự tích rửa vết thương cho em gái. Cậu ta nhăn mày, khinh bỉ đáp:

Bình luận

Tô Đông Lâm kể cho cậu bạn cùng phòng nghe về sự tích rửa vết thương cho em gái. Cậu ta nhăn mày, khinh bỉ đáp:

"Tao mà là em gái mày thì cạch mặt luôn. Anh em gì mày, anh em cây khế* thì có."

Bình luận

"Tao mà là em gái mày thì cạch mặt luôn. Anh em gì mày, anh em cây khế* thì có."

Tô Đông Lâm nghe cậu ta nói vậy, liền nhảy dựng lên như mèo bị dẫm phải đuôi: "Má nó, mày nói lại tao xem, cái gì mà anh em cây khế hả?"

Bình luận

Tô Đông Lâm nghe cậu ta nói vậy, liền nhảy dựng lên như mèo bị dẫm phải đuôi: "Má nó, mày nói lại tao xem, cái gì mà anh em cây khế hả?"

*Anh em cây khế: ý muốn nói là anh em nhưng lại đối xử với nhau không tốt. Từ này được xuất phát từ truyện cổ tích "Cây Khế".

Bình luận

*Anh em cây khế: ý muốn nói là anh em nhưng lại đối xử với nhau không tốt. Từ này được xuất phát từ truyện cổ tích "Cây Khế".

 

Bình luận

 


Truyện tương tự

Bình luận