CHƯƠNG 12: NỖI LÒNG PHẾ ĐẾ


Cũng đã được nhiều ngày kể từ ngày rời cung, hoàng hậu dần dần quen với việc tự mình chăm sóc bản thân, người có thể tự mình trồng một mảnh vườn nhỏ, tự mình nấu một bữa ăn cơ bản, tự biết giặt y phục, tự biết phải uống thuốc theo đơn của thái ý, thậm chí người còn rất có năng khiếu trong việc cưỡi ngựa. Mặc dù có đôi lúc hoàng hậu vẫn ngẩn ngơ u sầu vì vô tình nhìn cảnh nhớ việc, vô tình nhớ về những chuyện đã qua, là những gút mắc không thể tháo gỡ.

Bình luận

Cũng đã được nhiều ngày kể từ ngày rời cung, hoàng hậu dần dần quen với việc tự mình chăm sóc bản thân, người có thể tự mình trồng một mảnh vườn nhỏ, tự mình nấu một bữa ăn cơ bản, tự biết giặt y phục, tự biết phải uống thuốc theo đơn của thái ý, thậm chí người còn rất có năng khiếu trong việc cưỡi ngựa. Mặc dù có đôi lúc hoàng hậu vẫn ngẩn ngơ u sầu vì vô tình nhìn cảnh nhớ việc, vô tình nhớ về những chuyện đã qua, là những gút mắc không thể tháo gỡ.

Theo lời đề nghị của Thiên Tâm thì Trần thị vệ đã nhận việc dạy võ công với tinh thần thể dục thể thao nâng cao sức khỏe, cả hai cô nương thi nhau bị hành vật vã trong công cuộc rèn luyện thao trường. Nhưng có lẽ người bị hành chỉ có Thiên Tâm, chứ ngộ tính của hoàng hậu khá cao, đặc biệt về mặt thần kinh vận động, rèn luyện chưa được bao lâu mà người đã có thể đánh đối kháng với Trần thị vệ.

Bình luận

Theo lời đề nghị của Thiên Tâm thì Trần thị vệ đã nhận việc dạy võ công với tinh thần thể dục thể thao nâng cao sức khỏe, cả hai cô nương thi nhau bị hành vật vã trong công cuộc rèn luyện thao trường. Nhưng có lẽ người bị hành chỉ có Thiên Tâm, chứ ngộ tính của hoàng hậu khá cao, đặc biệt về mặt thần kinh vận động, rèn luyện chưa được bao lâu mà người đã có thể đánh đối kháng với Trần thị vệ.

Thiên Tâm: Cái này có phải được gọi là tư chất thiên phú không vậy? Mệt chết ta rồi...

Bình luận

Thiên Tâm: Cái này có phải được gọi là tư chất thiên phú không vậy? Mệt chết ta rồi...

Lý Chiêu Hoàng: Tỷ đừng nói khoa trương như vậy, thực ra từ nhỏ ta đã được học qua rồi, chỉ là lúc đó còn quá nhỏ, với ham chơi, không chú tâm nên lúc nào thành tích cũng thấp, rồi bị trách phạt. Ta đã chọc cho không ít phu tử phải giận đỏ mặt tía tai.

Bình luận

Lý Chiêu Hoàng: Tỷ đừng nói khoa trương như vậy, thực ra từ nhỏ ta đã được học qua rồi, chỉ là lúc đó còn quá nhỏ, với ham chơi, không chú tâm nên lúc nào thành tích cũng thấp, rồi bị trách phạt. Ta đã chọc cho không ít phu tử phải giận đỏ mặt tía tai.

Thiên Tâm khá ngạc nhiên

Bình luận

Thiên Tâm khá ngạc nhiên

Thiên Tâm: Xem ra muội cũng tự hào lắm nhỉ

Bình luận

Thiên Tâm: Xem ra muội cũng tự hào lắm nhỉ

Lý Chiêu Hoàng: Tỷ lại chê cười ta rồi.

Bình luận

Lý Chiêu Hoàng: Tỷ lại chê cười ta rồi.

Đoạn sau họ cùng nhau cưỡi ngựa băng qua cánh rừng phía trước, đến một đường làng nhỏ thì bắt gặp một lũ trẻ đang chơi đùa, Lý Chiêu Hoàng dừng lại nhìn lũ trẻ, đó là trò chơi mà lúc nhỏ nàng đã từng chơi cùng Trần Cảnh. Lý Chiêu Hoàng còn tốt bụng đến đỡ một đứa bé đứng dậy khi nó bị ngã, rồi nàng cứ thế nhìn theo đứa bé.

Bình luận

Đoạn sau họ cùng nhau cưỡi ngựa băng qua cánh rừng phía trước, đến một đường làng nhỏ thì bắt gặp một lũ trẻ đang chơi đùa, Lý Chiêu Hoàng dừng lại nhìn lũ trẻ, đó là trò chơi mà lúc nhỏ nàng đã từng chơi cùng Trần Cảnh. Lý Chiêu Hoàng còn tốt bụng đến đỡ một đứa bé đứng dậy khi nó bị ngã, rồi nàng cứ thế nhìn theo đứa bé.

Lý Chiêu Hoàng: Nếu Trịnh Nhi còn sống, thì giờ chắc cũng đã biết đi.

Bình luận

Lý Chiêu Hoàng: Nếu Trịnh Nhi còn sống, thì giờ chắc cũng đã biết đi.

Ánh mắt Lý Chiêu Hoàng rơi vào trầm tư đứng đó hồi lâu, Thiên Tâm chỉ biết đứng đó nhìn xót xa.

Bình luận

Ánh mắt Lý Chiêu Hoàng rơi vào trầm tư đứng đó hồi lâu, Thiên Tâm chỉ biết đứng đó nhìn xót xa.

Sẵn dừng ngựa, họ cũng ghé vào một quán nước ven đường để nghỉ ngơi. Được dịp nên Thiên Tâm lại thao thao bất tuyệt về kế hoạch khởi nghiệp mở quán nước của mình với hai người đồng hành, nhưng ngay lập tức bị Trần Tổng dập tắt vì không thể làm những chuyện rình rang gây chú ý. Thế là ý tưởng mới chỉ nằm trong đầu đã bị đồng bọn từ chối, cô thì tỏ vẻ thất vọng, còn Lý Chiêu Hoàng lại cảm thấy buồn cười.

Bình luận

Sẵn dừng ngựa, họ cũng ghé vào một quán nước ven đường để nghỉ ngơi. Được dịp nên Thiên Tâm lại thao thao bất tuyệt về kế hoạch khởi nghiệp mở quán nước của mình với hai người đồng hành, nhưng ngay lập tức bị Trần Tổng dập tắt vì không thể làm những chuyện rình rang gây chú ý. Thế là ý tưởng mới chỉ nằm trong đầu đã bị đồng bọn từ chối, cô thì tỏ vẻ thất vọng, còn Lý Chiêu Hoàng lại cảm thấy buồn cười.

Ngồi nghỉ chưa được bao lâu thì có một đám người ghé vào, câu chuyện của họ trở thành trọng tâm chú ý của Thiên Tâm.

Bình luận

Ngồi nghỉ chưa được bao lâu thì có một đám người ghé vào, câu chuyện của họ trở thành trọng tâm chú ý của Thiên Tâm.

Gì mà Lý Chiêu Hoàng là tội đồ, làm mất ngôi vua nhà Lý, triều Lý lụi tàn vô năng vô đức, là con cờ chính trị, lại có con chết yểu, còn trở thành hoàng hậu phục tùng cho kẻ cướp ngôi báu, là trò cười của thiên hạ.

Bình luận

Gì mà Lý Chiêu Hoàng là tội đồ, làm mất ngôi vua nhà Lý, triều Lý lụi tàn vô năng vô đức, là con cờ chính trị, lại có con chết yểu, còn trở thành hoàng hậu phục tùng cho kẻ cướp ngôi báu, là trò cười của thiên hạ.

Hình như bọn người này không biết cái gì gọi là họa từ miện mà ra hay sao, Lý Chiêu Hoàng chìm trong những lời trách mắng của thế gian, Thiên Tâm sôi máu định ý đứng dậy nói lý với bọn chúng thì bị Trần Tổng kéo lại ngay lập tức, cùng lúc đó Lý Chiêu Hoàng cũng đứng dậy, nhưng không phải đến nói lý mà là lên ngựa phi nước đại về phía trước.

Bình luận

Hình như bọn người này không biết cái gì gọi là họa từ miện mà ra hay sao, Lý Chiêu Hoàng chìm trong những lời trách mắng của thế gian, Thiên Tâm sôi máu định ý đứng dậy nói lý với bọn chúng thì bị Trần Tổng kéo lại ngay lập tức, cùng lúc đó Lý Chiêu Hoàng cũng đứng dậy, nhưng không phải đến nói lý mà là lên ngựa phi nước đại về phía trước.

Thiên Tâm cũng bị bất ngờ, quán tính chạy theo sau nhưng vừa đuối vừa không kịp. Lát sau Trần Tổng phi ngựa tới, chìa tay ra kéo Thiên Tâm lên ngựa, hai người đuổi theo Lý Chiêu Hoàng.

Bình luận

Thiên Tâm cũng bị bất ngờ, quán tính chạy theo sau nhưng vừa đuối vừa không kịp. Lát sau Trần Tổng phi ngựa tới, chìa tay ra kéo Thiên Tâm lên ngựa, hai người đuổi theo Lý Chiêu Hoàng.

Cả hai tìm suốt dọc đường nhưng vẫn không tìm thấy người đâu, Thiên Tâm có phần hoảng hốt nhưng được Trần Tổng trấn an.

Bình luận

Cả hai tìm suốt dọc đường nhưng vẫn không tìm thấy người đâu, Thiên Tâm có phần hoảng hốt nhưng được Trần Tổng trấn an.

Đến lúc gần xế chiều thì cũng đã tìm thấy Lý Chiêu Hoàng đang ngồi thẩn thờ bên bờ hồ.

Bình luận

Đến lúc gần xế chiều thì cũng đã tìm thấy Lý Chiêu Hoàng đang ngồi thẩn thờ bên bờ hồ.

Trần Tổng đỡ Thiên Tâm xuống ngựa, một mình cô đi đến bên cạnh Lý Chiêu Hoàng, ôm lấy nàng an ủi.

Bình luận

Trần Tổng đỡ Thiên Tâm xuống ngựa, một mình cô đi đến bên cạnh Lý Chiêu Hoàng, ôm lấy nàng an ủi.

Thiên Tâm: Muội có ân hận không?

Bình luận

Thiên Tâm: Muội có ân hận không?

Lý Chiêu Hoàng nét mặt thản nhiên như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Bình luận

Lý Chiêu Hoàng nét mặt thản nhiên như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Lý Chiêu Hoàng: Ân hận chuyện gì chứ, là ân hận vì đã sinh ra trong gia đình đế vương, là ân hận vì sinh ra trong thời thế loạn lạc, là ân hận vì đã không đủ sức gánh vác non sông, là kẻ đã hai tay dâng cơ nghiệp tổ tiên cho người khác, ân hận vì bản thân không biết mình là ai, để mặc cho người khác sắp đặt số phận của mình mà không có chút sức lực để phản kháng hay là vì…đã yêu một người không nên yêu…thật nực cười, ta làm gì có tư cách ân hận. Ngay cả oán trách, ta cũng không có tư cách.

Bình luận

Lý Chiêu Hoàng: Ân hận chuyện gì chứ, là ân hận vì đã sinh ra trong gia đình đế vương, là ân hận vì sinh ra trong thời thế loạn lạc, là ân hận vì đã không đủ sức gánh vác non sông, là kẻ đã hai tay dâng cơ nghiệp tổ tiên cho người khác, ân hận vì bản thân không biết mình là ai, để mặc cho người khác sắp đặt số phận của mình mà không có chút sức lực để phản kháng hay là vì…đã yêu một người không nên yêu…thật nực cười, ta làm gì có tư cách ân hận. Ngay cả oán trách, ta cũng không có tư cách.

Thiên Tâm ôm lấy Lý Chiêu Hoàng mà rơi lệ, thương xót cho câu “ngay cả oán trách ta cũng không có tư cách”

Bình luận

Thiên Tâm ôm lấy Lý Chiêu Hoàng mà rơi lệ, thương xót cho câu “ngay cả oán trách ta cũng không có tư cách”

Lý Chiêu Hoàng ánh mắt vô hồn nhìn về nơi xa nhất bên kia hồ, không mảy may rơi lệ, gương mặt không gợn cảm xúc, chỉ có Thiên Tâm khóc không thành tiếng thương xót.

Bình luận

Lý Chiêu Hoàng ánh mắt vô hồn nhìn về nơi xa nhất bên kia hồ, không mảy may rơi lệ, gương mặt không gợn cảm xúc, chỉ có Thiên Tâm khóc không thành tiếng thương xót.

Nàng đã ngụy trang rất tốt cho những tổn thương nàng phải gánh chịu bằng một linh hồn không còn cảm xúc.

Bình luận

Nàng đã ngụy trang rất tốt cho những tổn thương nàng phải gánh chịu bằng một linh hồn không còn cảm xúc.

Thiên Tâm: Ta không muốn hiểu những điều đó.

Bình luận

Thiên Tâm: Ta không muốn hiểu những điều đó.

Lý Chiêu Hoàng: Khi sinh ra với thân phận là một công chúa, trên vai ta đã gánh vác muôn dân Đại Việt. Giữa cơ nghiệp nhà Lý và Đại Việt. Ta chỉ có thể chọn Đại Việt.

Bình luận

Lý Chiêu Hoàng: Khi sinh ra với thân phận là một công chúa, trên vai ta đã gánh vác muôn dân Đại Việt. Giữa cơ nghiệp nhà Lý và Đại Việt. Ta chỉ có thể chọn Đại Việt.

Thiên Tâm: Nhưng lúc đó muội vẫn còn rất nhỏ tuổi

Bình luận

Thiên Tâm: Nhưng lúc đó muội vẫn còn rất nhỏ tuổi

Lý Chiêu Hoàng: Đúng là lúc đó ta không thật sự hiểu chuyện gì đang xảy ra, đến lúc hiểu ra mọi chuyện thì…

Bình luận

Lý Chiêu Hoàng: Đúng là lúc đó ta không thật sự hiểu chuyện gì đang xảy ra, đến lúc hiểu ra mọi chuyện thì…

Thiên Tâm: Nếu được lựa chọn lại, muội có đi con đường cũ không?

Bình luận

Thiên Tâm: Nếu được lựa chọn lại, muội có đi con đường cũ không?

Bình luận

Lý Chiêu Hoàng giữ im lặng hồi lâu, giường như đang suy nghĩ, nàng lẳng lặng nhìn xa xăm…

Bình luận

Lý Chiêu Hoàng giữ im lặng hồi lâu, giường như đang suy nghĩ, nàng lẳng lặng nhìn xa xăm…

Lý Chiêu Hoàng: Ta cũng không biết nữa…trên đời này làm gì có nếu như…

Bình luận

Lý Chiêu Hoàng: Ta cũng không biết nữa…trên đời này làm gì có nếu như…

Trên đường về, Lý Chiêu Hoàng một mình một ngựa, chậm rải từng bước, vẫn là gương mặt không có chút biến sắc đó.

Bình luận

Trên đường về, Lý Chiêu Hoàng một mình một ngựa, chậm rải từng bước, vẫn là gương mặt không có chút biến sắc đó.

Thiên Tâm không biết từ khi nào, luôn để tâm đến cảm xúc của Lý Chiêu Hoàng, ánh mắt luôn hướng về phía Lý Chiêu Hoàng.

Bình luận

Thiên Tâm không biết từ khi nào, luôn để tâm đến cảm xúc của Lý Chiêu Hoàng, ánh mắt luôn hướng về phía Lý Chiêu Hoàng.

Thiên Tâm ngồi cùng ngựa với Trần thị vệ, cô nhìn bóng lưng cô đơn của Lý Chiêu Hoàng, cổ họng bỗng nghẹn ngào không thở được, bất giác gục đầu lên vai Trần thị vệ mà khóc thương.

Bình luận

Thiên Tâm ngồi cùng ngựa với Trần thị vệ, cô nhìn bóng lưng cô đơn của Lý Chiêu Hoàng, cổ họng bỗng nghẹn ngào không thở được, bất giác gục đầu lên vai Trần thị vệ mà khóc thương.

Tối đó, Lý Chiêu Hoàng đã trằn trọc không ngủ được, những lời nói ban sáng của đám người kia, như cứ lặp đi lặp lại trong đầu nàng.

Bình luận

Tối đó, Lý Chiêu Hoàng đã trằn trọc không ngủ được, những lời nói ban sáng của đám người kia, như cứ lặp đi lặp lại trong đầu nàng.

Bên ngoài, Thiên Tâm cũng lo lắng nhìn về hướng phòng ngủ của Lý Chiêu Hoàng, Trần thị vệ luôn ở bên cạnh cô.

Bình luận

Bên ngoài, Thiên Tâm cũng lo lắng nhìn về hướng phòng ngủ của Lý Chiêu Hoàng, Trần thị vệ luôn ở bên cạnh cô.

Bình luận


Truyện tương tự

Bình luận