• LoveLove
  • Im_a_Holmesian
  • 9/7/2024 6:07:07 AM
  • 0
  • 0

Chương 11


Cô nhân viên đẩy xe chật vật đứng lên, cuống quít nói xin lỗi hai người. Edwin và Edward đều xua tay. Edward ngồi xuống giúp cô gái gom những bó hoa vương vãi vào xe, nhưng nước đổ trên sàn thì không gom vào được.

Bình luận

Cô nhân viên đẩy xe chật vật đứng lên, cuống quít nói xin lỗi hai người. Edwin và Edward đều xua tay. Edward ngồi xuống giúp cô gái gom những bó hoa vương vãi vào xe, nhưng nước đổ trên sàn thì không gom vào được.

Edwin chọn mua mấy bông hoa thược dược màu nhạt khá trang nhã cùng với mấy bông hoa màu sắc cầu kì hơn. Hai người trả tiền rồi bước ra khỏi cửa hàng hoa.

Bình luận

Edwin chọn mua mấy bông hoa thược dược màu nhạt khá trang nhã cùng với mấy bông hoa màu sắc cầu kì hơn. Hai người trả tiền rồi bước ra khỏi cửa hàng hoa.

Ngồi trong xe, Edward im lặng không nói gì. Chuyện khi nãy khiến cậu có phần bối rối. Edward không thích việc người khác chạm vào cơ thể mình, trừ những người thân mật. Nhưng khi nãy, Edwin vòng tay ôm eo cậu kéo ra phía sau, cậu không cảm thấy ghét bỏ như đã tưởng. "Đây là cảm xúc rất bình thường, rất rất bình thường, Eddie à. Hồi trước khi còn yêu Richard, mày cũng thích được anh ta ôm đấy." Edward an ủi bản thân.

Bình luận

Ngồi trong xe, Edward im lặng không nói gì. Chuyện khi nãy khiến cậu có phần bối rối. Edward không thích việc người khác chạm vào cơ thể mình, trừ những người thân mật. Nhưng khi nãy, Edwin vòng tay ôm eo cậu kéo ra phía sau, cậu không cảm thấy ghét bỏ như đã tưởng. "Đây là cảm xúc rất bình thường, rất rất bình thường, Eddie à. Hồi trước khi còn yêu Richard, mày cũng thích được anh ta ôm đấy." Edward an ủi bản thân.

Edwin dù lái xe nhưng không hề bỏ sót một biểu cảm trên mặt nào của Edward. Khác với cậu, Edwin không ngại việc tiếp xúc gần gũi với người khác. Nhưng thế quái nào mà khi nãy anh hành động tự nhiên như vậy chứ, biết rõ cậu có thể tránh được xe hoa đó mà anh vẫn đưa tay kéo cậu về phía sau để tránh.

Bình luận

Edwin dù lái xe nhưng không hề bỏ sót một biểu cảm trên mặt nào của Edward. Khác với cậu, Edwin không ngại việc tiếp xúc gần gũi với người khác. Nhưng thế quái nào mà khi nãy anh hành động tự nhiên như vậy chứ, biết rõ cậu có thể tránh được xe hoa đó mà anh vẫn đưa tay kéo cậu về phía sau để tránh.

Hai con người đầy suy tư đi vào nhà. Edwin mang túi nguyên liệu nấu ăn và con cá, còn Edward mang theo bó hoa. Anh đặt túi nguyên liệu và con cá xuống chiếc bàn trong bếp, còn cậu mang lọ hoa vào thay.

Bình luận

Hai con người đầy suy tư đi vào nhà. Edwin mang túi nguyên liệu nấu ăn và con cá, còn Edward mang theo bó hoa. Anh đặt túi nguyên liệu và con cá xuống chiếc bàn trong bếp, còn cậu mang lọ hoa vào thay.

Edwin cắt hoa còn Edward cắm từng bông hoa vào bình. Hai người chìm vào bầu không khí im lặng cho đến khi Edwin cất tiếng:

Bình luận

Edwin cắt hoa còn Edward cắm từng bông hoa vào bình. Hai người chìm vào bầu không khí im lặng cho đến khi Edwin cất tiếng:

“Hình như bố cục của chúng không ổn lắm, anh chưa hiểu ý tưởng của em, em giải thích một chút được không?

Bình luận

“Hình như bố cục của chúng không ổn lắm, anh chưa hiểu ý tưởng của em, em giải thích một chút được không?

“Không có ý tưởng gì đâu ạ, em nhầm thôi.” Edward vội đính chính, cậu đưa bông hoa lên ướm vào bình, sau đó nói với Edwin, "Anh cắt bớt đi nhé, khoảng một inch."

Bình luận

“Không có ý tưởng gì đâu ạ, em nhầm thôi.” Edward vội đính chính, cậu đưa bông hoa lên ướm vào bình, sau đó nói với Edwin, "Anh cắt bớt đi nhé, khoảng một inch."

Edwin gật đầu, cầm kéo cắt.

Bình luận

Edwin gật đầu, cầm kéo cắt.

Edward nhận bông hoa cắm vào bình, cậu ngập ngừng một chút rồi nói:

Bình luận

Edward nhận bông hoa cắm vào bình, cậu ngập ngừng một chút rồi nói:

“Chuyện em sợ cá cũng bắt nguồn từ lâu lắm rồi, khi em còn ở trại trẻ mồ côi cơ.”

Bình luận

“Chuyện em sợ cá cũng bắt nguồn từ lâu lắm rồi, khi em còn ở trại trẻ mồ côi cơ.”

Edwin lắng nghe, rồi đột nhiên ngắt lời:

Bình luận

Edwin lắng nghe, rồi đột nhiên ngắt lời:

“Khoan, trại trẻ mồ côi á? Em mồ côi cha mẹ à?” Nhận ra mình đã thất lễ, anh hạ giọng, “Xin lỗi em, anh không kiềm chế được.”

Bình luận

“Khoan, trại trẻ mồ côi á? Em mồ côi cha mẹ à?” Nhận ra mình đã thất lễ, anh hạ giọng, “Xin lỗi em, anh không kiềm chế được.”

“Không sao đâu mà.” Edward miết miết cành hoa trong tay, “Em không biết ba em là ai, cũng chưa gặp mẹ bao giờ. Em được các cô nuôi kể lại rằng mẹ em đến trại trẻ mồ côi vào một đêm mưa rất to. Em được sinh ra, nhưng bà ấy thì không sống được. Trước khi chết, bà ấy đặt tên em là Edward, lấy họ và tên đệm của bà ấy, tức Jenner Watson."

Bình luận

“Không sao đâu mà.” Edward miết miết cành hoa trong tay, “Em không biết ba em là ai, cũng chưa gặp mẹ bao giờ. Em được các cô nuôi kể lại rằng mẹ em đến trại trẻ mồ côi vào một đêm mưa rất to. Em được sinh ra, nhưng bà ấy thì không sống được. Trước khi chết, bà ấy đặt tên em là Edward, lấy họ và tên đệm của bà ấy, tức Jenner Watson."

Cậu ngước lên nhìn anh, mỉm cười:

Bình luận

Cậu ngước lên nhìn anh, mỉm cười:

“Nên tên đầy đủ của em là Edward Jenner Watson.”

Bình luận

“Nên tên đầy đủ của em là Edward Jenner Watson.”

Edwin hơi tái mặt. Trước đây anh không hề biết mồ côi là gì, cũng không hiểu thế nào là không có cha mẹ. Vì thế khi nghe Edward nói, anh có cảm giác hơi sợ hãi, cũng hơi khó chịu.

Bình luận

Edwin hơi tái mặt. Trước đây anh không hề biết mồ côi là gì, cũng không hiểu thế nào là không có cha mẹ. Vì thế khi nghe Edward nói, anh có cảm giác hơi sợ hãi, cũng hơi khó chịu.

Edward ngửa đầu ra sau, kể tiếp:

Bình luận

Edward ngửa đầu ra sau, kể tiếp:

“Hồi em lên ba tuổi ấy mà, em có vô tình gây mâu thuẫn với một nhóm bạn cùng lớp. Đại khái là em ít tuổi hơn các anh ấy, mà điểm còn cao hơn, cô giáo cũng thiên vị hơn một chút, cho nên là bọn họ bàn nhau dằn mặt em.”

Bình luận

“Hồi em lên ba tuổi ấy mà, em có vô tình gây mâu thuẫn với một nhóm bạn cùng lớp. Đại khái là em ít tuổi hơn các anh ấy, mà điểm còn cao hơn, cô giáo cũng thiên vị hơn một chút, cho nên là bọn họ bàn nhau dằn mặt em.”

Edwin bấm ngón tay đếm:

Bình luận

Edwin bấm ngón tay đếm:

“Tính ra em nhảy tận ba lớp à. Như vậy không phải là một đám nhóc sáu tuổi đi bắt nạt một đứa con nít ba tuổi sao?”

Bình luận

“Tính ra em nhảy tận ba lớp à. Như vậy không phải là một đám nhóc sáu tuổi đi bắt nạt một đứa con nít ba tuổi sao?”

Edward mím môi cười:

Bình luận

Edward mím môi cười:

“Anh à, thật ra sáu tuổi cũng chả khác gì ba tuổi hết. Sau này bọn họ kể là xem trên TV, định hù em một chút, nhưng mà không ngờ...không ngờ…”

Bình luận

“Anh à, thật ra sáu tuổi cũng chả khác gì ba tuổi hết. Sau này bọn họ kể là xem trên TV, định hù em một chút, nhưng mà không ngờ...không ngờ…”

Edwin nhìn cậu, tò mò hỏi:

Bình luận

Edwin nhìn cậu, tò mò hỏi:

“Không ngờ gì cơ?”

Bình luận

“Không ngờ gì cơ?”

Giọng Edward nhỏ hẳn đi:

Bình luận

Giọng Edward nhỏ hẳn đi:

“Em bị bọn họ dồn về phía hồ, sợ quá nên trượt chân, ngã xuống hồ. Mà cái hồ hồi đó đối với em nó sâu không kể xiết, mà bây giờ, em đo thử, thật ra anh kiễng chân hết cỡ là cũng đủ thở rồi.”

Bình luận

“Em bị bọn họ dồn về phía hồ, sợ quá nên trượt chân, ngã xuống hồ. Mà cái hồ hồi đó đối với em nó sâu không kể xiết, mà bây giờ, em đo thử, thật ra anh kiễng chân hết cỡ là cũng đủ thở rồi.”

Edwin tính toán một chút, anh cao khoảng bảy mươi sáu inches, kiễng chân lên là được gần tám mươi inches, tức là khoảng hai mét. Mà hồi đó Edward có lẽ còn nhỏ xíu. Anh đột nhiên không dám nghĩ nữa.

Bình luận

Edwin tính toán một chút, anh cao khoảng bảy mươi sáu inches, kiễng chân lên là được gần tám mươi inches, tức là khoảng hai mét. Mà hồi đó Edward có lẽ còn nhỏ xíu. Anh đột nhiên không dám nghĩ nữa.

Edward rùng mình khi nhớ lại cảm giác chơi vơi trong nước, không thể hít thở, càng giãy dụa càng vô vọng. Edwin nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay, hỏi khẽ:

Bình luận

Edward rùng mình khi nhớ lại cảm giác chơi vơi trong nước, không thể hít thở, càng giãy dụa càng vô vọng. Edwin nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay, hỏi khẽ:

“Nhưng mà rơi xuống nước thì liên quan gì đến việc em sợ cá?”

Bình luận

“Nhưng mà rơi xuống nước thì liên quan gì đến việc em sợ cá?”

Edward cũng nắm lấy bàn tay đang ủ lấy tay mình của Edwin:

Bình luận

Edward cũng nắm lấy bàn tay đang ủ lấy tay mình của Edwin:

“Hồ đó là của viện trưởng cũ, chồng của viện trưởng hiện tại. Do đau lòng vì người chồng đã mất cho nên bà ấy không đoái hoài đến cái hồ ấy, chỉ cho người cho cá ăn. Dần dà không hiểu sao có mấy giống cá lạ lẫn vào, đám cá ấy háu ăn lắm, em rơi xuống liền bị chúng rỉa. Lúc đấy em vừa sợ vừa đau. Từ đó về sau, cứ thấy cá là em sợ, kể cả những loài chỉ ăn sinh vật phù du em cũng sợ.” Cậu bật cười đầy mỉa mai, “Khi đó em còn không dám mở mắt, vì mở ra là sẽ thấy chúng lao đến, giống như sẽ rỉa cả mắt em ấy.”

Bình luận

“Hồ đó là của viện trưởng cũ, chồng của viện trưởng hiện tại. Do đau lòng vì người chồng đã mất cho nên bà ấy không đoái hoài đến cái hồ ấy, chỉ cho người cho cá ăn. Dần dà không hiểu sao có mấy giống cá lạ lẫn vào, đám cá ấy háu ăn lắm, em rơi xuống liền bị chúng rỉa. Lúc đấy em vừa sợ vừa đau. Từ đó về sau, cứ thấy cá là em sợ, kể cả những loài chỉ ăn sinh vật phù du em cũng sợ.” Cậu bật cười đầy mỉa mai, “Khi đó em còn không dám mở mắt, vì mở ra là sẽ thấy chúng lao đến, giống như sẽ rỉa cả mắt em ấy.”

Edwin vòng tay ôm lấy vai Edward. Anh hỏi khẽ:

Bình luận

Edwin vòng tay ôm lấy vai Edward. Anh hỏi khẽ:

“Đám nhóc bắt nạt em thì thế nào? Chúng cũng bị xử lý chứ?”

Bình luận

“Đám nhóc bắt nạt em thì thế nào? Chúng cũng bị xử lý chứ?”

“Không.” Edward đáp, “Em có mách với giáo viên đâu.”

Bình luận

“Không.” Edward đáp, “Em có mách với giáo viên đâu.”

“Tại sao?” Edwin ngạc nhiên

Bình luận

“Tại sao?” Edwin ngạc nhiên

Edward vô thức dựa đầu lên vai Edwin, nhoẻn cười:

Bình luận

Edward vô thức dựa đầu lên vai Edwin, nhoẻn cười:

“Vì khi em ngã xuống nước, bọn họ đứng trơ ra một lúc vì sợ hãi. Sau đó thì một người trong số họ đột nhiên cúi xuống, chìa hai tay cho em nắm rồi kéo lên, nhưng mà thành bể trơn trượt nên anh ấy suýt nữa ngã xuống cùng với em. Những người còn lại liền hò nhau ôm ngang lưng anh ấy kéo ra sau. Vật lộn một lúc em mới được kéo lên bờ. Sau đó thì em ngất đi mất nên không biết gì cả. Em chỉ được nghe kể lại là bọn họ ôm em về kí túc xá, giúp em thay đồ. Sau đó còn tụ họp lại xin lỗi em.”

Bình luận

“Vì khi em ngã xuống nước, bọn họ đứng trơ ra một lúc vì sợ hãi. Sau đó thì một người trong số họ đột nhiên cúi xuống, chìa hai tay cho em nắm rồi kéo lên, nhưng mà thành bể trơn trượt nên anh ấy suýt nữa ngã xuống cùng với em. Những người còn lại liền hò nhau ôm ngang lưng anh ấy kéo ra sau. Vật lộn một lúc em mới được kéo lên bờ. Sau đó thì em ngất đi mất nên không biết gì cả. Em chỉ được nghe kể lại là bọn họ ôm em về kí túc xá, giúp em thay đồ. Sau đó còn tụ họp lại xin lỗi em.”

Edwin hỏi tiếp:

Bình luận

Edwin hỏi tiếp:

“Em thực sự tha thứ cho họ à? Sau đó giáo viên có hỏi không?”

Bình luận

“Em thực sự tha thứ cho họ à? Sau đó giáo viên có hỏi không?”

“Có chứ. Nhưng mà em nói là em chơi với các anh ấy, thấy khu vực trước hồ khá rộng nên chạy vào chơi. Vì giẫm phải thành hồ phủ đầy rêu nên mới ngã, còn bọn họ sợ quá nên một lúc mới kéo em lên được.” Edward nhìn Edwin, tỏ ý rằng che lấp sự thật cũng dễ thôi

Bình luận

“Có chứ. Nhưng mà em nói là em chơi với các anh ấy, thấy khu vực trước hồ khá rộng nên chạy vào chơi. Vì giẫm phải thành hồ phủ đầy rêu nên mới ngã, còn bọn họ sợ quá nên một lúc mới kéo em lên được.” Edward nhìn Edwin, tỏ ý rằng che lấp sự thật cũng dễ thôi

“Sao em tha thứ cho đám nhóc đó dễ dàng vậy?” Anh càng sửng sốt

Bình luận

“Sao em tha thứ cho đám nhóc đó dễ dàng vậy?” Anh càng sửng sốt

“Trại trẻ mồ côi khi đó không có nhiều nhân viên giỏi nghiệp vụ sư phạm, càng không có ai học tâm lý giáo dục, bọn họ gây ra chuyện lớn như vậy chắc chắn sẽ bị phạt rất nặng, thậm chí có thể bị đuổi đi đấy. Em thì biết bọn họ không cố ý đẩy em xuống, hơn nữa sau đó cũng được bọn họ cứu rồi, nên không đi nói hết với giáo viên nữa. Đến bây giờ em vẫn thấy đó là quyết định hết sức đúng đắn.” Khoé môi Edward xuất hiện một nụ cười hiền lành hết sức.

Bình luận

“Trại trẻ mồ côi khi đó không có nhiều nhân viên giỏi nghiệp vụ sư phạm, càng không có ai học tâm lý giáo dục, bọn họ gây ra chuyện lớn như vậy chắc chắn sẽ bị phạt rất nặng, thậm chí có thể bị đuổi đi đấy. Em thì biết bọn họ không cố ý đẩy em xuống, hơn nữa sau đó cũng được bọn họ cứu rồi, nên không đi nói hết với giáo viên nữa. Đến bây giờ em vẫn thấy đó là quyết định hết sức đúng đắn.” Khoé môi Edward xuất hiện một nụ cười hiền lành hết sức.

Dù vậy, Edwin vẫn không nén nổi lo lắng:

Bình luận

Dù vậy, Edwin vẫn không nén nổi lo lắng:

“Vậy bây giờ bọn họ thế nào?”

Bình luận

“Vậy bây giờ bọn họ thế nào?”

“Bọn họ đều trở thành bạn em, em vẫn giữ được liên lạc với các anh ấy.” Nói đến đây, cổ họng cậu nghẹn nhưng vẫn cố giữ cho giọng nói không run rẩy, Edwin không cần thiết phải biết hết, “Em đã nói là chưa từng hối hận vì ém nhẹm mọi sự mà.”

Bình luận

“Bọn họ đều trở thành bạn em, em vẫn giữ được liên lạc với các anh ấy.” Nói đến đây, cổ họng cậu nghẹn nhưng vẫn cố giữ cho giọng nói không run rẩy, Edwin không cần thiết phải biết hết, “Em đã nói là chưa từng hối hận vì ém nhẹm mọi sự mà.”

Edwin thở dài:

Bình luận

Edwin thở dài:

“Còn vấn đề sợ cá thì em không giải quyết được sao?”

Bình luận

“Còn vấn đề sợ cá thì em không giải quyết được sao?”

Edward lắc đầu, sau đó lại gật đầu:

Bình luận

Edward lắc đầu, sau đó lại gật đầu:

“Phải, em không làm gì được. Nhưng mà thầy giáo của em khi dạy võ cho em đã nói với em là em sợ cá, chi bằng nói là em sợ cảm giác bị uy hiếp đến tính mạng. Vậy hãy lấy nó làm động lực, để em không rơi vào tình huống đó thêm một lần nào nữa.

Bình luận

“Phải, em không làm gì được. Nhưng mà thầy giáo của em khi dạy võ cho em đã nói với em là em sợ cá, chi bằng nói là em sợ cảm giác bị uy hiếp đến tính mạng. Vậy hãy lấy nó làm động lực, để em không rơi vào tình huống đó thêm một lần nào nữa.

“Đó là một người thầy tốt.” Edwin trầm ngâm

Bình luận

“Đó là một người thầy tốt.” Edwin trầm ngâm

Edward, rút nhẹ bàn tay mình ra khỏi tay Edwin, dịu dàng gọi anh:

Bình luận

Edward, rút nhẹ bàn tay mình ra khỏi tay Edwin, dịu dàng gọi anh:

“Tán gẫu như vậy đủ rồi, đi nấu cơm thôi anh.”

Bình luận

“Tán gẫu như vậy đủ rồi, đi nấu cơm thôi anh.”

“Phải rồi nhỉ, ann đãng trí quá.” Edwin cũng vội đứng lên theo cậu.

Bình luận

“Phải rồi nhỉ, ann đãng trí quá.” Edwin cũng vội đứng lên theo cậu.

Hai người cùng nhau nấu bữa tối. Khi Edward đang đổ nước vào nồi thì thấy có cái gì đó mềm mềm âm ấm cọ vào chân. Cậu cúi đầu, là Hippocrates. Edwin tỏ vẻ hứng thú nhìn xuống cục bông màu đen tuyền đang cọ cọ Edward, anh cúi đầu gọi nó:

Bình luận

Hai người cùng nhau nấu bữa tối. Khi Edward đang đổ nước vào nồi thì thấy có cái gì đó mềm mềm âm ấm cọ vào chân. Cậu cúi đầu, là Hippocrates. Edwin tỏ vẻ hứng thú nhìn xuống cục bông màu đen tuyền đang cọ cọ Edward, anh cúi đầu gọi nó:

“Hippie, ra đây nào!”

Bình luận

“Hippie, ra đây nào!”

Hippocrates e dè nhìn Edwin, Edward đá nhẹ vào chân nó:

Bình luận

Hippocrates e dè nhìn Edwin, Edward đá nhẹ vào chân nó:

“Chú Edwin gọi kìa, con mau trả lời đi.”

Bình luận

“Chú Edwin gọi kìa, con mau trả lời đi.”

Edwin ngồi xổm xuống vuốt ve sống lưng của Hippocrates, cọ xát góc tai. Hippocrates hừ hừ, coi như ông chú này biết lấy lòng, nó cũng có thể cho phép anh cọ thêm một lát nữa.

Bình luận

Edwin ngồi xổm xuống vuốt ve sống lưng của Hippocrates, cọ xát góc tai. Hippocrates hừ hừ, coi như ông chú này biết lấy lòng, nó cũng có thể cho phép anh cọ thêm một lát nữa.

Edward xua Hippocrates:

Bình luận

Edward xua Hippocrates:

“Mau ra ngoài để ba và chú nấu cơm. Con ở đây nhỡ ngã nhỡ đổ cái gì là ba sẽ không chịu trách nhiệm đâu.”

Bình luận

“Mau ra ngoài để ba và chú nấu cơm. Con ở đây nhỡ ngã nhỡ đổ cái gì là ba sẽ không chịu trách nhiệm đâu.”

Hippocrates lủi thủi chạy ra ngoài.

Bình luận

Hippocrates lủi thủi chạy ra ngoài.

Edwin mím môi cười không nói gì. Anh quay đầu cắt thịt bò. Edward đổ nước vào nồi rồi quay ra nhìn anh. Edwin ngẩng đầu hỏi cậu:

Bình luận

Edwin mím môi cười không nói gì. Anh quay đầu cắt thịt bò. Edward đổ nước vào nồi rồi quay ra nhìn anh. Edwin ngẩng đầu hỏi cậu:

“Sao thế em?”

Bình luận

“Sao thế em?”

Edward bước đến gần anh, chỉ vào mấy miếng thịt bò:

Bình luận

Edward bước đến gần anh, chỉ vào mấy miếng thịt bò:

“Anh cắt đúng rồi, nhưng mà em còn biết cách này hay hơn này.”

Bình luận

“Anh cắt đúng rồi, nhưng mà em còn biết cách này hay hơn này.”

Edwin cúi đầu nhìn cậu:

Bình luận

Edwin cúi đầu nhìn cậu:

“Em chỉ cho anh đi.”

Bình luận

“Em chỉ cho anh đi.”

Edward cầm lấy con dao, nhưng ngặt nỗi, cậu bị gãy cánh tay còn lại, không giữ miếng thịt được. Edwin liền dùng tay giữ cho cậu. Cậu đưa từng mũi dao, trong chốc lát, miếng thịt bò được cắt đều tăm tắp. Edward vừa xoay con dao trong tay vừa nói:

Bình luận

Edward cầm lấy con dao, nhưng ngặt nỗi, cậu bị gãy cánh tay còn lại, không giữ miếng thịt được. Edwin liền dùng tay giữ cho cậu. Cậu đưa từng mũi dao, trong chốc lát, miếng thịt bò được cắt đều tăm tắp. Edward vừa xoay con dao trong tay vừa nói:

“Cắt như vậy dễ ngấm gia vị hơn, ăn cũng ngon hơn đấy.”

Bình luận

“Cắt như vậy dễ ngấm gia vị hơn, ăn cũng ngon hơn đấy.”

Edwin cầm lấy con dao trong tay Edward, mỉm cười:

Bình luận

Edwin cầm lấy con dao trong tay Edward, mỉm cười:

“Anh hiểu rồi, cảm ơn em.”

Bình luận

“Anh hiểu rồi, cảm ơn em.”

Anh vừa rửa dao vừa hỏi:

Bình luận

Anh vừa rửa dao vừa hỏi:

“Em từng đi học nấu ăn à? Anh thấy em chỉ dẫn người khác nấu ăn rất giỏi.”

Bình luận

“Em từng đi học nấu ăn à? Anh thấy em chỉ dẫn người khác nấu ăn rất giỏi.”

“Vâng, hồi em còn học đại học có đi làm thêm ở một quán ăn. Bếp trưởng ở đó tốt lắm, ông ấy dạy em làm rất nhiều món.” Edward trả lời anh

Bình luận

“Vâng, hồi em còn học đại học có đi làm thêm ở một quán ăn. Bếp trưởng ở đó tốt lắm, ông ấy dạy em làm rất nhiều món.” Edward trả lời anh

Edwin nhìn con dao thái thịt trong tay, cười tủm tỉm:

Bình luận

Edwin nhìn con dao thái thịt trong tay, cười tủm tỉm:

“Ba anh không giỏi nấu ăn, trong khi mẹ anh nấu rất ngon. Nhưng mà ông ấy toàn tranh nấu cơm với mẹ nên anh ít khi được ăn cơm mẹ nấu.” Anh cất con dao vào giá đỡ, “Có một lần ba anh thái rau, bị dao cắt vào tay rất đau, nhưng mà ông ấy vẫn tươi cười bảo bọn anh lấy giúp băng để băng lại, anh hỏi ông ấy vì sao không kêu đau, ông ấy trả lời: "Ba mà kêu đau thì mẹ con sẽ lo chết mất."

Bình luận

“Ba anh không giỏi nấu ăn, trong khi mẹ anh nấu rất ngon. Nhưng mà ông ấy toàn tranh nấu cơm với mẹ nên anh ít khi được ăn cơm mẹ nấu.” Anh cất con dao vào giá đỡ, “Có một lần ba anh thái rau, bị dao cắt vào tay rất đau, nhưng mà ông ấy vẫn tươi cười bảo bọn anh lấy giúp băng để băng lại, anh hỏi ông ấy vì sao không kêu đau, ông ấy trả lời: "Ba mà kêu đau thì mẹ con sẽ lo chết mất."

Edward đổ đống rau củ vào nồi, đồng thời bắc chào lên bếp và cho dầu ăn. Cậu nói khẽ:

Bình luận

Edward đổ đống rau củ vào nồi, đồng thời bắc chào lên bếp và cho dầu ăn. Cậu nói khẽ:

“Ba anh có vẻ rất yêu thương vợ con. Gia đình anh hạnh phúc quá.”

Bình luận

“Ba anh có vẻ rất yêu thương vợ con. Gia đình anh hạnh phúc quá.”

Edwin chợt nhớ ra mình lỡ lời, anh bối rối xin lỗi:

Bình luận

Edwin chợt nhớ ra mình lỡ lời, anh bối rối xin lỗi:

“Xin lỗi nhé, anh vô ý quá, lại nói điều không nên nói.”

Bình luận

“Xin lỗi nhé, anh vô ý quá, lại nói điều không nên nói.”

Edward cười cười:

Bình luận

Edward cười cười:

“Không sao đâu, gia đình hạnh phúc là việc rất tốt mà.” Cậu cúi xuống gạt chỗ thịt bò vào bát, “Là em em cũng khoe vậy, anh à.”

Bình luận

“Không sao đâu, gia đình hạnh phúc là việc rất tốt mà.” Cậu cúi xuống gạt chỗ thịt bò vào bát, “Là em em cũng khoe vậy, anh à.”


Truyện tương tự

Bình luận