Bà Tuyết Mai dẫn mọi người đi vào trong sau đó nói: "Hai người ngồi đây đợi một lát, sau khi Bảo Ngọc thay đồ xong con bé sẽ ra ngay"
Bình luận
Bà Tuyết Mai dẫn mọi người đi vào trong sau đó nói: "Hai người ngồi đây đợi một lát, sau khi Bảo Ngọc thay đồ xong con bé sẽ ra ngay"
Ông Minh quan sát xung quanh một lượt, mặc dù căn nhà khá gọn gàng và sạch sẽ, nhưng chung quy vẫn không thể sánh được với căn nhà của ông, ông nghĩ đến việc sau này Trúc Ly sẽ phải sống trong căn nhà này thì trong lòng cảm thấy xót xa.
Bình luận
Ông Minh quan sát xung quanh một lượt, mặc dù căn nhà khá gọn gàng và sạch sẽ, nhưng chung quy vẫn không thể sánh được với căn nhà của ông, ông nghĩ đến việc sau này Trúc Ly sẽ phải sống trong căn nhà này thì trong lòng cảm thấy xót xa.
Một lúc sau cô bước ra ngoài, bà Thu Yến liền đi đến nắm lấy tay cô nói: "Bảo Ngọc, cuối cùng con cũng chấp nhận mẹ rồi, trước đó mẹ còn sợ là con sẽ không bao giờ chịu nhận mẹ nữa đó"
Bình luận
Một lúc sau cô bước ra ngoài, bà Thu Yến liền đi đến nắm lấy tay cô nói: "Bảo Ngọc, cuối cùng con cũng chấp nhận mẹ rồi, trước đó mẹ còn sợ là con sẽ không bao giờ chịu nhận mẹ nữa đó"
Bà Thu Yến vì quá vui mừng nên không nhận ra đôi mắt của cô đã đỏ hoe, cô không trả lời bà mà lại quay sang nhìn bà Tuyết Mai, bà ấy nói:
Bình luận
Bà Thu Yến vì quá vui mừng nên không nhận ra đôi mắt của cô đã đỏ hoe, cô không trả lời bà mà lại quay sang nhìn bà Tuyết Mai, bà ấy nói:
"Tôi giao Bảo Ngọc lại cho hai người, hy vọng hai người sẽ thay tôi chăm sóc tốt cho con bé. Còn Trúc Ly, tôi nghĩ hiện giờ con bé vẫn chưa chịu chấp nhận tôi, vì vậy nếu hai người không ghét bỏ con bé vậy thì tạm thời cứ để Trúc Ly tiếp tục sống với hai người đi"
Bình luận
"Tôi giao Bảo Ngọc lại cho hai người, hy vọng hai người sẽ thay tôi chăm sóc tốt cho con bé. Còn Trúc Ly, tôi nghĩ hiện giờ con bé vẫn chưa chịu chấp nhận tôi, vì vậy nếu hai người không ghét bỏ con bé vậy thì tạm thời cứ để Trúc Ly tiếp tục sống với hai người đi"
Ông Minh nghe bà Tuyết Mai nói như vậy thì trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, bởi vì ông không muốn Trúc Ly phải sống ở một nơi thiếu thốn điều kiện như thế này.
Bình luận
Ông Minh nghe bà Tuyết Mai nói như vậy thì trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, bởi vì ông không muốn Trúc Ly phải sống ở một nơi thiếu thốn điều kiện như thế này.
"Từ lâu Trúc Ly đã là một phần của gia đình chúng tôi rồi, sao tôi có thể ghét bỏ nó được chứ. Chị yên tâm đi, chúng tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cả Bảo Ngọc và Trúc Ly"
Bình luận
"Từ lâu Trúc Ly đã là một phần của gia đình chúng tôi rồi, sao tôi có thể ghét bỏ nó được chứ. Chị yên tâm đi, chúng tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cả Bảo Ngọc và Trúc Ly"
Còn Trúc Ly, dường như cô ấy đã đoán ra được bà Tuyết Mai sẽ nói như thế nên cô ấy không cảm thấy bất ngờ. Cho dù cuối cùng Trúc Ly bị ép buộc phải sống ở đây thì cô ấy cũng sẽ tìm cách để rời khỏi nơi này, vì cô ấy không muốn sống một cuộc sống nghèo khó.
Bình luận
Còn Trúc Ly, dường như cô ấy đã đoán ra được bà Tuyết Mai sẽ nói như thế nên cô ấy không cảm thấy bất ngờ. Cho dù cuối cùng Trúc Ly bị ép buộc phải sống ở đây thì cô ấy cũng sẽ tìm cách để rời khỏi nơi này, vì cô ấy không muốn sống một cuộc sống nghèo khó.
Trúc Ly nói với bà Tuyết Mai: "Cảm ơn dì đã tôn trọng quyết định của con, con hy vọng bệnh của dì sẽ nhanh chóng được chữa khỏi"
Bình luận
Trúc Ly nói với bà Tuyết Mai: "Cảm ơn dì đã tôn trọng quyết định của con, con hy vọng bệnh của dì sẽ nhanh chóng được chữa khỏi"
Trước khi rời khỏi đây, cô nói với Bảo Trâm: "Hiện giờ trong nhà chỉ còn lại em và mẹ, bệnh của mẹ không thể kéo dài quá lâu, em hãy thay chị đưa mẹ đến bệnh viện điều trị càng sớm càng tốt có được không?"
Bình luận
Trước khi rời khỏi đây, cô nói với Bảo Trâm: "Hiện giờ trong nhà chỉ còn lại em và mẹ, bệnh của mẹ không thể kéo dài quá lâu, em hãy thay chị đưa mẹ đến bệnh viện điều trị càng sớm càng tốt có được không?"
Đôi mắt của Bảo Trâm hiện giờ đã giàn giụa nước mắt, cô bé níu tay cô nói: "Em không muốn, chị hai đừng đi có được không?"
Bình luận
Đôi mắt của Bảo Trâm hiện giờ đã giàn giụa nước mắt, cô bé níu tay cô nói: "Em không muốn, chị hai đừng đi có được không?"
"Bảo Trâm, tuy chị không còn sống ở đây nhưng chúng ta vẫn có thể gặp nhau ở trường mà, hơn nữa sau này chị cũng sẽ thường xuyên về đây thăm em và mẹ"
Bình luận
"Bảo Trâm, tuy chị không còn sống ở đây nhưng chúng ta vẫn có thể gặp nhau ở trường mà, hơn nữa sau này chị cũng sẽ thường xuyên về đây thăm em và mẹ"
"Không giống được, nếu chị đi rồi sau này sẽ không còn ai chỉ em làm bài tập nữa, em cũng sẽ nhớ chị. Hay là em khuyên mẹ để chị tiếp tục ở lại đây, em không muốn phải rời xa chị đâu"
Bình luận
"Không giống được, nếu chị đi rồi sau này sẽ không còn ai chỉ em làm bài tập nữa, em cũng sẽ nhớ chị. Hay là em khuyên mẹ để chị tiếp tục ở lại đây, em không muốn phải rời xa chị đâu"
Bà Tuyết Mai nghe vậy thì liền nói: "Bảo Trâm, con đừng làm loạn nữa, ra đi là ý của chị hai con, con đừng làm chị hai của con khó xử nữa"
Bình luận
Bà Tuyết Mai nghe vậy thì liền nói: "Bảo Trâm, con đừng làm loạn nữa, ra đi là ý của chị hai con, con đừng làm chị hai của con khó xử nữa"
"Không phải, rõ ràng mẹ đã..."
Bình luận
"Không phải, rõ ràng mẹ đã..."
Bà Tuyết Mai quát lớn: "Bảo Trâm"
Bình luận
Bà Tuyết Mai quát lớn: "Bảo Trâm"
"Mẹ nói rất đúng, là bản thân chị muốn rời khỏi đây, không liên quan gì đến mẹ hết"
Bình luận
"Mẹ nói rất đúng, là bản thân chị muốn rời khỏi đây, không liên quan gì đến mẹ hết"
Sau đó cô nói với bà Tuyết Mai: "Mẹ, con đi đây"
Bình luận
Sau đó cô nói với bà Tuyết Mai: "Mẹ, con đi đây"
Sau khi nói xong, cô dứt khoát kéo tay của Bảo Trâm ra và quay lưng đi. Trước khi xe nổ máy, cô ngoảnh đầu nhìn lại một lần nữa, từ hôm nay căn nhà này không còn là nơi để trở về của cô nữa, nhưng đối với cô nơi này mãi mãi là gia đình của mình.
Bình luận
Sau khi nói xong, cô dứt khoát kéo tay của Bảo Trâm ra và quay lưng đi. Trước khi xe nổ máy, cô ngoảnh đầu nhìn lại một lần nữa, từ hôm nay căn nhà này không còn là nơi để trở về của cô nữa, nhưng đối với cô nơi này mãi mãi là gia đình của mình.
Sau khi mọi người đã về hết, bà Tuyết Mai không còn lý do để kìm nén cảm xúc nữa, nước mắt của bà ấy không ngừng rơi xuống. Bảo Trâm định nói gì đó nhưng khi cô bé nhìn thấy mẹ mình khóc thì đã hiểu ra tất cả.
Bình luận
Sau khi mọi người đã về hết, bà Tuyết Mai không còn lý do để kìm nén cảm xúc nữa, nước mắt của bà ấy không ngừng rơi xuống. Bảo Trâm định nói gì đó nhưng khi cô bé nhìn thấy mẹ mình khóc thì đã hiểu ra tất cả.
"Mẹ, có phải mẹ cố tình nói những lời đó để chị hai rời khỏi đây đúng không? Thật ra mẹ cũng không nỡ rời xa chị hai phải không?"
Bình luận
"Mẹ, có phải mẹ cố tình nói những lời đó để chị hai rời khỏi đây đúng không? Thật ra mẹ cũng không nỡ rời xa chị hai phải không?"
"Nếu mẹ không làm như vậy thì chị hai của con sẽ không bao giờ chịu rời khỏi đây. Gia đình ba mẹ ruột của chị hai con rất giàu có, chỉ khi sống với họ thì bệnh của chị hai con mới được chữa khỏi"
Bình luận
"Nếu mẹ không làm như vậy thì chị hai của con sẽ không bao giờ chịu rời khỏi đây. Gia đình ba mẹ ruột của chị hai con rất giàu có, chỉ khi sống với họ thì bệnh của chị hai con mới được chữa khỏi"
Bảo Trâm biết mình đã trách lầm bà Tuyết Mai nên cô bé đi đến ôm lấy bà ấy khóc nức nở. Một lúc sau Bảo Trâm chợt nhớ ra lời cô dặn khi nãy, cô bé nói:
Bình luận
Bảo Trâm biết mình đã trách lầm bà Tuyết Mai nên cô bé đi đến ôm lấy bà ấy khóc nức nở. Một lúc sau Bảo Trâm chợt nhớ ra lời cô dặn khi nãy, cô bé nói:
"Mẹ, ngày mai con sẽ đưa mẹ đến bệnh viện để tiếp nhận điều trị, mẹ nhất định phải sống thật lâu để chứng kiến bệnh của chị hai được chữa khỏi"
Bình luận
"Mẹ, ngày mai con sẽ đưa mẹ đến bệnh viện để tiếp nhận điều trị, mẹ nhất định phải sống thật lâu để chứng kiến bệnh của chị hai được chữa khỏi"
Lần này bà Tuyết Mai không còn từ chối nữa, bà ấy gật đầu sau đó ôm lấy cô bé.
Bình luận
Lần này bà Tuyết Mai không còn từ chối nữa, bà ấy gật đầu sau đó ôm lấy cô bé.
Xe của ông Minh dừng ngay phía trước một căn nhà hai tầng, cô đưa mắt nhìn vào bên trong. Đây là lần thứ hai cô đến căn nhà này, lần trước cô đến đây với vai trò là khách, nhưng lần này cô không còn là khách nữa. Ông Minh và bà Thu Yến dắt cô vào nhà, trước đó họ đã chuẩn bị cho cô một căn phòng riêng, bà Thu Yến nói:
Bình luận
Xe của ông Minh dừng ngay phía trước một căn nhà hai tầng, cô đưa mắt nhìn vào bên trong. Đây là lần thứ hai cô đến căn nhà này, lần trước cô đến đây với vai trò là khách, nhưng lần này cô không còn là khách nữa. Ông Minh và bà Thu Yến dắt cô vào nhà, trước đó họ đã chuẩn bị cho cô một căn phòng riêng, bà Thu Yến nói:
"Bảo Ngọc, chắc con đã đói rồi phải không? Con theo ba lên phòng nghỉ ngơi trước đi, đợi mẹ dọn cơm xong sẽ gọi con xuống ăn"
Bình luận
"Bảo Ngọc, chắc con đã đói rồi phải không? Con theo ba lên phòng nghỉ ngơi trước đi, đợi mẹ dọn cơm xong sẽ gọi con xuống ăn"
Ông Minh đưa cô lên phòng, ông nói: "Bảo Ngọc, đây là phòng của con, nếu còn cần gì con cứ nói với ba"
Bình luận
Ông Minh đưa cô lên phòng, ông nói: "Bảo Ngọc, đây là phòng của con, nếu còn cần gì con cứ nói với ba"
"Dạ, con biết rồi"
Bình luận
"Dạ, con biết rồi"
"Vậy con nghỉ ngơi đi, lát nữa ba sẽ gọi con xuống ăn cơm"
Bình luận
"Vậy con nghỉ ngơi đi, lát nữa ba sẽ gọi con xuống ăn cơm"
Sau khi ông Minh đóng cửa phòng lại cô mới quan sát xung quanh căn phòng, mặc dù căn phòng rất đẹp và rộng rãi, nhưng cô lại cảm thấy cô đơn.
Bình luận
Sau khi ông Minh đóng cửa phòng lại cô mới quan sát xung quanh căn phòng, mặc dù căn phòng rất đẹp và rộng rãi, nhưng cô lại cảm thấy cô đơn.
Trên bàn ăn, ông Minh thấy cô luôn im lặng nên ông gắp thức ăn cho cô sau đó nói: "Bảo Ngọc, từ hôm nay nơi này chính là nhà của con, con cứ tự nhiên đi, không phải ngại"
Bình luận
Trên bàn ăn, ông Minh thấy cô luôn im lặng nên ông gắp thức ăn cho cô sau đó nói: "Bảo Ngọc, từ hôm nay nơi này chính là nhà của con, con cứ tự nhiên đi, không phải ngại"
"Ba con nói đúng đó, ở đây là nhà của con. Sau này con muốn ăn món gì thì cứ nói với mẹ, mẹ nhất định sẽ nấu cho con. Còn khi nào con cảm thấy nhớ mẹ Tuyết Mai và em gái của mình thì con cứ đến thăm họ bất kỳ lúc nào con muốn"
Bình luận
"Ba con nói đúng đó, ở đây là nhà của con. Sau này con muốn ăn món gì thì cứ nói với mẹ, mẹ nhất định sẽ nấu cho con. Còn khi nào con cảm thấy nhớ mẹ Tuyết Mai và em gái của mình thì con cứ đến thăm họ bất kỳ lúc nào con muốn"
"Con biết rồi, con cảm ơn ba mẹ"
Bình luận
"Con biết rồi, con cảm ơn ba mẹ"
Đây là lần đầu tiên cô gọi ông Minh và bà Thu Yến là ba mẹ, thì ra tiếng ba và mẹ này cũng không khó gọi giống như cô đã nghĩ.
Bình luận
Đây là lần đầu tiên cô gọi ông Minh và bà Thu Yến là ba mẹ, thì ra tiếng ba và mẹ này cũng không khó gọi giống như cô đã nghĩ.
Sau khi ăn trưa xong, cô lên phòng sắp xếp lại đồ đạc. Khi cô mở ba lô ra, ngoài quần áo và sách vở của cô, bên trong còn có một con gấu nhỏ được đan từ len, đây là một trong những món quà sinh nhật mà bà Tuyết Mai đã tặng cho cô, đây cũng là món quà mà cô thích nhất, bởi vì con gấu đó do chính tay bà Tuyết Mai đan tặng cô, cũng chính bà ấy đã dạy cô cách đan len.
Bình luận
Sau khi ăn trưa xong, cô lên phòng sắp xếp lại đồ đạc. Khi cô mở ba lô ra, ngoài quần áo và sách vở của cô, bên trong còn có một con gấu nhỏ được đan từ len, đây là một trong những món quà sinh nhật mà bà Tuyết Mai đã tặng cho cô, đây cũng là món quà mà cô thích nhất, bởi vì con gấu đó do chính tay bà Tuyết Mai đan tặng cô, cũng chính bà ấy đã dạy cô cách đan len.
Cô nhìn con gấu này thì lại nghĩ đến bà Tuyết Mai, sao cô lại không hiểu dụng ý của bà ấy, cô biết bà ấy làm như vậy là vì nghĩ cho cô, còn cô quyết định ra đi là để cho bà ấy có tiền chữa bệnh. Cô ôm con gấu vào lòng sau đó bật khóc, đúng lúc này có tiếng gõ cửa từ bên ngoài, cô vội lau nước mắt rồi đi ra mở cửa.
Bình luận
Cô nhìn con gấu này thì lại nghĩ đến bà Tuyết Mai, sao cô lại không hiểu dụng ý của bà ấy, cô biết bà ấy làm như vậy là vì nghĩ cho cô, còn cô quyết định ra đi là để cho bà ấy có tiền chữa bệnh. Cô ôm con gấu vào lòng sau đó bật khóc, đúng lúc này có tiếng gõ cửa từ bên ngoài, cô vội lau nước mắt rồi đi ra mở cửa.
Người tìm cô là Trúc Ly, sau khi đi vào trong, cô ấy nói: "Bảo Ngọc, cậu thất hứa rồi"
Bình luận
Người tìm cô là Trúc Ly, sau khi đi vào trong, cô ấy nói: "Bảo Ngọc, cậu thất hứa rồi"
"Trúc Ly, mình xin lỗi, mình có lý do nên mới phải chuyển đến đây sống. Nhưng không phải cậu vẫn còn được sống ở đây sao, mình tin ba mẹ vẫn sẽ yêu thương cậu giống như trước đây thôi"
Bình luận
"Trúc Ly, mình xin lỗi, mình có lý do nên mới phải chuyển đến đây sống. Nhưng không phải cậu vẫn còn được sống ở đây sao, mình tin ba mẹ vẫn sẽ yêu thương cậu giống như trước đây thôi"
"Không thể giống được. Lúc nãy cậu cũng thấy rồi đó, ở trên bàn ăn ba mẹ chỉ quan tâm đến một mình cậu mà không đoái hoài gì đến mình hết. Bảo Ngọc, nếu như cậu đã thất hứa vậy thì từ bây giờ hai chúng ta không còn là bạn nữa, mình không có một người bạn như cậu"
Bình luận
"Không thể giống được. Lúc nãy cậu cũng thấy rồi đó, ở trên bàn ăn ba mẹ chỉ quan tâm đến một mình cậu mà không đoái hoài gì đến mình hết. Bảo Ngọc, nếu như cậu đã thất hứa vậy thì từ bây giờ hai chúng ta không còn là bạn nữa, mình không có một người bạn như cậu"
"Trúc Ly, có phải cậu vẫn còn giận mình vì chuyện mình đã lấy cắp tiền của cậu không? Mình đã nói rồi, mình thật sự không có làm chuyện đó"
Bình luận
"Trúc Ly, có phải cậu vẫn còn giận mình vì chuyện mình đã lấy cắp tiền của cậu không? Mình đã nói rồi, mình thật sự không có làm chuyện đó"
"Cậu không tìm ra được người đã vu oan cho cậu, chỉ dựa vào lời nói của cậu thì ai mà tin chứ?"
Bình luận
"Cậu không tìm ra được người đã vu oan cho cậu, chỉ dựa vào lời nói của cậu thì ai mà tin chứ?"
"Trúc Ly, chỉ vì mình là con gái ruột của ba mẹ cậu nên cậu mới đối xử với mình như vậy có phải không?"
Bình luận
"Trúc Ly, chỉ vì mình là con gái ruột của ba mẹ cậu nên cậu mới đối xử với mình như vậy có phải không?"
"Đúng vậy, nếu cậu vẫn còn xem mình là bạn vậy thì cậu hãy rời khỏi căn nhà này đi, đến lúc đó mình sẽ không tính toán với cậu những chuyện trước kia nữa, hai chúng ta vẫn sẽ là bạn thân như trước đây"
Bình luận
"Đúng vậy, nếu cậu vẫn còn xem mình là bạn vậy thì cậu hãy rời khỏi căn nhà này đi, đến lúc đó mình sẽ không tính toán với cậu những chuyện trước kia nữa, hai chúng ta vẫn sẽ là bạn thân như trước đây"
"Xin lỗi, mình không thể hứa với cậu được"
Bình luận
"Xin lỗi, mình không thể hứa với cậu được"
"Vậy thì giữa hai chúng ta không còn chuyện gì để nói nữa"
Bình luận
"Vậy thì giữa hai chúng ta không còn chuyện gì để nói nữa"
Bảo Ngọc im lặng nhìn Trúc Ly đi ra khỏi phòng. Hiện giờ cô đã không thể sống với những người mà mình xem là gia đình, bây giờ ngay cả tình bạn mà cô luôn trân trọng cũng bị rạn nứt.
Bình luận
Bảo Ngọc im lặng nhìn Trúc Ly đi ra khỏi phòng. Hiện giờ cô đã không thể sống với những người mà mình xem là gia đình, bây giờ ngay cả tình bạn mà cô luôn trân trọng cũng bị rạn nứt.
Buổi chiều lớp cô còn có tiết học nên cô và Trúc Ly vẫn phải đến lớp, bà Thu Yến đề nghị Trúc Ly chở cô đến trường. Mặc dù Trúc Ly không muốn đi chung xe với cô nhưng cô ấy không thể từ chối lời đề nghị của bà, bởi vì cô ấy vẫn phải giả vờ thân thiết với cô trước mặt ông Minh và bà Thu Yến.
Bình luận
Buổi chiều lớp cô còn có tiết học nên cô và Trúc Ly vẫn phải đến lớp, bà Thu Yến đề nghị Trúc Ly chở cô đến trường. Mặc dù Trúc Ly không muốn đi chung xe với cô nhưng cô ấy không thể từ chối lời đề nghị của bà, bởi vì cô ấy vẫn phải giả vờ thân thiết với cô trước mặt ông Minh và bà Thu Yến.
Trước đây cô cũng đã từng ngồi trên xe máy của Trúc Ly vô số lần, lúc trước cô ấy vẫn thường hay chở cô đến quán nước gần trường để làm bài tập nhóm, thỉnh thoảng cô ấy cũng hay chở cô đi dạo, khi đó cả hai đã cùng nhau nói rất nhiều chuyện. Cô và Trúc Ly còn từng hứa rằng cả hai sẽ mãi là bạn thân của nhau, nhưng hiện giờ trên suốt quãng đường dài cả hai chỉ im lặng.
Bình luận
Trước đây cô cũng đã từng ngồi trên xe máy của Trúc Ly vô số lần, lúc trước cô ấy vẫn thường hay chở cô đến quán nước gần trường để làm bài tập nhóm, thỉnh thoảng cô ấy cũng hay chở cô đi dạo, khi đó cả hai đã cùng nhau nói rất nhiều chuyện. Cô và Trúc Ly còn từng hứa rằng cả hai sẽ mãi là bạn thân của nhau, nhưng hiện giờ trên suốt quãng đường dài cả hai chỉ im lặng.
Trong lớp học, trước kia cô và Trúc Ly ngồi chung bàn với nhau, nhưng hiện giờ quan hệ của cả hai không tốt nên cô ấy đã xin chuyển sang chổ khác. Điều khiến cô cảm thấy khó chịu nhất là Trúc Ly lại chọn ngồi chung bàn với Kim Hà, xem ra cô ấy không hề để tâm đến lời cô khuyên, cô biết hiện giờ có lẽ cô ấy không còn muốn nghe cô nói bất cứ điều gì nữa.
Bình luận
Trong lớp học, trước kia cô và Trúc Ly ngồi chung bàn với nhau, nhưng hiện giờ quan hệ của cả hai không tốt nên cô ấy đã xin chuyển sang chổ khác. Điều khiến cô cảm thấy khó chịu nhất là Trúc Ly lại chọn ngồi chung bàn với Kim Hà, xem ra cô ấy không hề để tâm đến lời cô khuyên, cô biết hiện giờ có lẽ cô ấy không còn muốn nghe cô nói bất cứ điều gì nữa.
Vào giờ giải lao, cô ngồi thẫn thờ một mình trên ghế đá, Phúc Nguyên thấy tâm trạng của cô không được tốt nên đi đến an ủi cô.
Bình luận
Vào giờ giải lao, cô ngồi thẫn thờ một mình trên ghế đá, Phúc Nguyên thấy tâm trạng của cô không được tốt nên đi đến an ủi cô.
"Bảo Ngọc, nếu cậu có chuyện gì không vui thì cứ việc nói với mình, cậu để tâm sự trong lòng sẽ không tốt cho tâm trạng của cậu đâu"
Bình luận
"Bảo Ngọc, nếu cậu có chuyện gì không vui thì cứ việc nói với mình, cậu để tâm sự trong lòng sẽ không tốt cho tâm trạng của cậu đâu"
"Hôm nay mình vừa chuyển đến nhà ba mẹ của Trúc Ly ở, cậu ấy cũng vì chuyện này mà trở mặt với mình, cậu ấy nói không muốn làm bạn với mình nữa. Không những thế, thời gian gần đây cậu ấy còn khá thân thiết với nhóm người của Kim Hà, mình sợ bọn họ sẽ làm ảnh hưởng đến cậu ấy"
Bình luận
"Hôm nay mình vừa chuyển đến nhà ba mẹ của Trúc Ly ở, cậu ấy cũng vì chuyện này mà trở mặt với mình, cậu ấy nói không muốn làm bạn với mình nữa. Không những thế, thời gian gần đây cậu ấy còn khá thân thiết với nhóm người của Kim Hà, mình sợ bọn họ sẽ làm ảnh hưởng đến cậu ấy"
"Trúc Ly không còn là trẻ con nữa, mình nghĩ cậu ấy sẽ biết phân biệt chuyện gì nên làm và không nên làm, vì vậy cậu đừng quá lo lắng cho cậu ấy"
Bình luận
"Trúc Ly không còn là trẻ con nữa, mình nghĩ cậu ấy sẽ biết phân biệt chuyện gì nên làm và không nên làm, vì vậy cậu đừng quá lo lắng cho cậu ấy"
Cậu lại nói tiếp: "Bảo Ngọc, đừng quên rằng cậu vẫn còn một người bạn thân nữa là mình, cho dù ra sao thì mình vẫn sẽ luôn ở bên cạnh cậu và đứng về phía cậu, cho nên cậu không hề cô đơn"
Bình luận
Cậu lại nói tiếp: "Bảo Ngọc, đừng quên rằng cậu vẫn còn một người bạn thân nữa là mình, cho dù ra sao thì mình vẫn sẽ luôn ở bên cạnh cậu và đứng về phía cậu, cho nên cậu không hề cô đơn"
Cô nhìn cậu một lúc sau đó mỉm cười nói: "Phúc Nguyên, cảm ơn cậu"
Bình luận
Cô nhìn cậu một lúc sau đó mỉm cười nói: "Phúc Nguyên, cảm ơn cậu"
Sau một thời gian tiếp xúc với cô, tình cảm mà cậu dành cho cô đã vượt mức tình bạn. Cậu muốn che chở và bảo vệ cho cô, muốn cô luôn được vui vẻ.
Bình luận
Sau một thời gian tiếp xúc với cô, tình cảm mà cậu dành cho cô đã vượt mức tình bạn. Cậu muốn che chở và bảo vệ cho cô, muốn cô luôn được vui vẻ.