Tôi là Thái Bình An, đây chính là câu chuyện của cuộc đời tôi. Trước đây tôi cứ nghĩ tôi sẽ không bao giờ chạm đến được hạnh phúc, vì cuộc đời tôi rất bất hạnh, tôi mồ côi bố từ lúc 15 tuổi, mẹ thì dắt em trai đi lập nghiệp rồi tái hôn lại lần nữa... Nhưng giờ tôi nhận ra tôi đã chạm đến được hạnh phúc. Còn tôi chạm đến hạnh phúc bằng cách nào thì các bạn hãy đón đọc câu chuyện nhé!
Bình luận
Bình luận
"Là tôi, tôi là vợ của ông Thái Văn Minh, chồng tôi sao rồi bác sĩ", mẹ tôi nghe bác sĩ gọi liền chạy lại chỗ bác sĩ.
Bình luận
Bác sĩ lắc đầu rồi đưa bệnh án của bố cho mẹ tôi, "tình trạng của bệnh nhân rất nguy kịch, bệnh viện chúng tôi đã cố gắng hết sức, gia đình hãy vào gặp mặt bệnh nhân lần cuối", nói xong bác sĩ rời đi. Mẹ tôi nghe những lời của bác sĩ nói như ngàn vạn con dao đâm vào tim, mẹ tôi nắm chặt tờ bệnh án rồi từng dòng nước mắt mẹ rưng rưng chảy xuống.
Bình luận
Tôi chạy lại gần mẹ đưa mẹ vào phòng bệnh của bố, mẹ tôi chạy lại nắm tay bố rồi vỡ oà nói, "mình ơi! mình không được chết, nếu mình chết rồi thì em và thằng Huy sống sao đây!"
Bình luận
Bố tôi nghe mẹ tôi nói, bố cố gắng giơ tay nên chạm vào má mẹ lần cuối, rồi dần dần bàn tay của bố rơi xuống, nhịp tim cũng ngừng đập. Giây phút đó tôi và mẹ ôm chồm vào bố và khóc, thế là người bố thân yêu của tôi đã ra đi mãi mãi vì bệnh ung thư.
Bình luận
Bố tôi là một công an nên đám tang của bố có rất nhiều đồng nghiệp đến chia buồn cùng gia đình tôi. Lúc đứng trước mộ bố từng dòng nước mắt của tôi rơi xuống, tôi tự hứa trong lòng với bố rằng chắc chắn tôi sẽ trở thành một bác sĩ thật giỏi để cứu chữa cho nhiều người, không để họ phải giống bố tôi.
Bình luận
Sau khi lo hậu sự cho bố tôi, mẹ tôi quyết định dẫn tôi và em trai tôi về quê Ngoại ở Hà Nội, nhưng nhà nội tôi không cho, thế là mẹ tôi đành để tôi ở lại Bắc Ninh sống với bà nội, còn mẹ tôi dẫn em trai tôi về Hà Nội lập nghiệp . Thế là một đứa trẻ 15 tuổi như tôi vừa mới mất bố giờ lại không được ở với mẹ.
Bình luận
Tôi cứ sống như vậy với bà nội trong suốt bốn năm, trong bốn năm đó mẹ tôi chỉ gửi tiền về để nội chăm lo cho tôi đi học, kể từ lúc mẹ về Hà Nội đến giờ tôi vẫn chưa gặp được mẹ lần nào. Cứ tết đến bà tôi lại gọi điện hỏi mẹ tôi năm nay có về nhà nội ăn tết không, nhưng mẹ tôi chỉ đáp công việc của con bận lắm, có lẽ năm nay con ăn tết nhà mẹ con (tức nhà ngoại tôi), nói xong mẹ tôi cúp máy. Rồi hôm sau mẹ lại gửi về một đống quà tết và quần áo mới cho tôi.
Bình luận
Đến năm 18 tuổi, tôi vừa thi tốt nghiệp THPT xong. Một ngày kia có 1 người đưa tờ giấy trúng tuyển đại học đến nhà tôi, tôi nhìn vào tờ giấy tôi đã đỗ nguyện vọng vào trường đại học y Hà Nội, khi biết tin tôi đỗ đại học tôi rất vui vì tôi đã thực hiện được lời hứa với bố, còn một lý do nữa là tôi sẽ được lên Hà Nội học, được sống với mẹ tôi. Tôi vui mừng hét toáng lên, tôi chạy vào nhà giơ tờ giấy trước mặt bà nội tôi, tôi sung sướng nói, "Bà ơi con đỗ đại học rồi! Con đỗ đại học y rồi bà ơi!".
Bình luận
"Ôi cháu của bà giỏi quá!", bà tôi vui mừng ôm lấy tôi, tuy bà tôi nói như vậy nhưng tôi biết bà không muốn xa tôi, nếu tôi đi thì chỉ có mỗi mình bà sống trong căn nhà lạnh lẽo này, bà sẽ rất buồn. Nhưng bà tôi rất ủng hộ tôi, bà cố cầm nước mắt mà chuẩn bị đồ đạc cho tôi, để tôi lên Hà Nội nhập học.
Bình luận
Đến ngày tôi phải lên Hà Nội nhập học, bác cả đưa ôtô đến đưa tôi lên bến xe vì từ nhà tôi lên đến bến xe cũng phải 10 km, lúc đó bà nội cũng đòi đi tiễn tôi nhưng bác cả không cho, bà phải nói mãi bác cả mới cho bà lên xe đi cùng. Lúc đến bến xe, lúc chuẩn bị lên xe thì bà nội nắm tay tôi, rồi rút ra một bọc đen rồi nói, "cháu cầm số tiền này, nếu cần gì thì mua."
Bình luận
"Không bà giữ lại! Cháu không cần, bà cầm đi!", nói xong tôi thả tay bà ra rồi bước lên xe, mặt kệ bà kêu thế nào tôi cũng không quay lại,vì tôi biết nếu tôi quay lại thì tôi sẽ rơi nước mắt, lúc đó bà sẽ rất buồn.
Bình luận
Lúc xe bắt đầu chạy, tôi ngoảng lại nhìn qua cửa kính, tôi thấy bà nội đang đứng nhìn theo xe chạy, từng dòng nước mắt của bà rơi xuống. Tuy buồn nhưng tôi rất vui vì tôi sắp được gặp mẹ, sắp được gặp thằng Khang em tôi, lúc mẹ dắt nó đi, nó mới có 8 tuổi. Trong suốt chuyến đi, tôi mong là mau đến Hà Nội, để được gặp mẹ, tôi sẽ ôm chồm lấy mẹ rồi nói con rất nhớ mẹ.