A quen với việc người ta gọi mình là ông thư ký và bà Faiga thường mang điểm tâm đến văn phòng vào lúc bảy giờ, nhưng hôm nay không thấy tới. Hẳn là ai cũng bận rộn với công việc để mưu sinh, nên A phải tự trấn an bản thân là bà trợ lý đã nghỉ phép, rằng anh phải vác theo đống giấy tờ làm chưa xong giao cho tay đồng nghiệp cấp dưới để đi ăn; dù cho hắn cũng đói như A. Anh chờ thêm một lát nữa trong khi dừng tay thưởng thức tách cafe nóng cạnh bàn làm việc.
Bình luận
Ở giữa khoảng lặng trống rỗng bày bừa khắp nơi chai lọ thủy tinh, cái thì lăn lóc ngổn ngang rơi vãi từng giọt mực in đậm xuống nền nhà, cái thì đứng yên mặc cho bị phủ trùm lên bởi loại bóng đổ thiếu trọn vẹn. Cây tuyết tùng đung đưa, nó hắt chiếu nhân ảnh mình theo hướng tòa nhà mà ôm trọn, tạo cảm giác cho chính người đằng sau theo kiểu bị giam lỏng. Nhà tù công sở được thiết kế hết sức oái ăm, chung quanh tứ phía toàn là bê tông sắt thép, hình thái xiêu vẹo nghiêng ngã đủ hướng và những kẻ bị tù đày oằn mình sinh tồn khi chỉ biết trông vào đám cành lá lô nhô tựa cánh tay bé xíu chìa ra hỗn loạn đón lấy vài tia nắng yếu ớt thay cho. Họ bị bắt ép giam lỏng gần như cả cuộc đời, chẳng ai nói cho biết vì sao lại thế cả, đến cái cây cũng chôn thây chịu trận, nó được di dời tận sâu trong rừng đến đây…
Bình luận
Nhìn cái đèn bàn neon cạnh bên A tưởng tượng đó là một kiểu mô phỏng trá hình của mặt trời, người ta sẽ chết nếu như thiếu mất loại ánh sáng vàng vọt này. A khom lưng nhặt lọ mực rỗng rồi bước đến mở cửa sổ, tiếp đến châm một điếu thuốc lá khi ngồi chễm chệ trên sofa. Tức thì có tiếng gõ cửa, không hiểu sao anh nghĩ đó là bà trợ lý.
Bình luận
Bình luận
Gã người xa lạ bước vào mà A chưa từng thấy hắn trước đây, theo sau là bà Faiga đang bưng theo khay điểm tâm sáng.
Bình luận
Bình luận
Gã không trả lời A mà bước đến kéo một bên rèm cửa lại rồi đứng đó chắp tay sau mông, như thể việc bản thân ở đây chẳng cần sự cho phép của anh hay ai khác. A lãnh đạm ra hiệu với bà trợ lý đặt điểm tâm lên bàn, mà không hỏi gì thêm. A ngoạm một miếng của cái sandwich rồi lè lưỡi nhả ra, anh đẩy đĩa điểm tâm đến chỗ bà Faiga hất tay nhìn bà trừng trừng.
Bình luận
Trời chuyển cơn giông, vô số đám mây xám dồn tụ lại, chúng nặng nề lết từng bước nhỏ chạy xuôi dọc, tuy vậy lại có những đám ung dung bay lượn ở tần thấp. Dường như con người ta chỉ cần leo lên nóc tòa nhà là có thể với đến, sẽ có ai đó túm lấy và bay đi khỏi…
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Viết xong gã ho một tiếng giả tạo, kéo nốt bên rèm còn lại trong khi ngó nghiêng xem còn có ai ở đây chăng. Hành động gã kỳ quặc hơn khi bắt đầu tìm kiếm khắp nơi, bắt đầu với việc tìm trong ngăn bàn làm việc, tủ áo xơ cua, gầm ghế sofa mà A đang ngồi - anh phải đứng dậy cho gã tìm dù không được ra chỉ thị, thậm chí còn lật con dấu lên - cố gắng tách rời từng bộ phận thành riêng biệt…
Bình luận
A chỉ im lặng quan sát, coi hành động trên là một trò đùa ngớ ngẩn được ai đó bày ra nhân dịp cá tháng tư. Anh khảy tàn thuốc vào lọ mực rỗng, đăm đăm nhìn gã đã sớm trở về bên cạnh cái rèm cửa; tại đó hé mở ra một loại ánh sáng bị cô đặc màu xam xám, nó chỉ rọi chiếu vào văn phòng chút ít vì bị gã đứng che mất. Như thể nhận ra điều gì đó A chỉ vào cái đầu hươu treo trên cao hỏi cả hai.
Bình luận
Bình luận
Dù bà Faiga có trông theo hướng A chỉ, nhưng đích thị câu hỏi của anh chỉ xoáy thẳng vào mặt gã và anh cũng không vui lòng nghe bà trợ lý giải thích. Nhưng sự thật thì trong thân tâm A muốn nghe họ nói, anh để ý mấy con chim bên ngoài dường như mất dạng, chúng bỗng nhiên hoá dị tật chẳng thể bay nổi hoặc hót lấy một tiếng. Gã chọn góc đứng ngược sáng làm A nheo mắt trông theo, bóng của gã tựa bao trùm một nửa căn phòng. Các nếp gấp trên vest và cổ áo trông vô thực hơn dưới góc nhìn này, chỉ là những vệt tối nhấp nhô theo từng chuyển động lạ lùng. Có ai đó gọi cho A, anh ra lệnh cho bà trợ lý nhấc máy sau khi đợi qua vài hồi chuông. Căn phòng trở nên im bặt dù trước đó ngoài A chẳng ai ho he gì.
Bình luận
- Có phải A đang nghe máy không? - Bà Faiga hơi bất ngờ vì lâu rồi mới có người nói thẳng tên ông thư ký, chưa kịp trả lời thì bên kia nói tiếp. - Vợ ông vừa qua đời tại bệnh viện X, mời ông đến xác nhận, chúng tôi có cử theo người đến hộ tống. Xin khẩn trương, cảm ơn ông.
Bình luận
A có thể nghe rõ vì bà trợ lý bật loa ngoài, nhưng bà vẫn nói nhỏ lại vào tai anh lần nữa. A tựa lưng vào ghế ngẩng đầu nhìn cái trần la phông với một chút ưu phiền. A đang cố nhớ lại điều gì đó, anh liên tục gõ bao thuốc lá lên trán, nó phát ra một chuỗi âm thanh vô nghĩa chẳng được dùng để làm gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
- Tên vợ tôi. Cô ấy tên là gì? - A không tin vào lời mình vừa nói, anh bật dậy khỏi ghế lượn vành đôi chỗ khiến bà Faiga lo lắng nhìn theo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Gã không trả lời mà lại leo lên bàn làm việc của A vớ lấy cái sandwich bị Anh ăn mất một góc. Gã ngấu nghiến nhai nuốt nhìn như bị bỏ đói lâu ngày, xong việc lại leo xuống đứng lại chỗ cũ với điệu bộ thoải mái, chốc chốc A lại thấy gã đưa tay lên lau mép.
Bình luận
Bình luận
A bật cười, anh cười đến độ hai chân bủn rủn và xương khớp trong cơ thể muốn rơi rụng. Cơn cười bùng lên tựa một cơn lốc nhưng cũng nhanh chóng vơi đi khi anh nghiến răng tự kiềm chế. Trong lúc cười A chẳng biết rằng mình vui hay là buồn, chỉ đơn giản là chuyện đó thật đáng cười và thi thoảng anh lại ré lên vài tiếng vì không kìm nổi. Bà Faiga nhìn A bằng đôi mắt sợ hãi trong lúc bước lùi về sau nép người vào bức tường.
Bình luận
- Vậy ra đó là lý do người ta cử Cậu đến đây. - A nói khi cơn cười sắp biến mất, anh vồ lấy bao thuốc châm mồi điếu thứ hai rồi lại ngồi xuống vắt chéo chân. - Thôi nào nói cho tôi biết điều gì đó đi chứ. Cớ sự gì khiến cho cái bánh của tôi bị ăn mất. Vâng, vâng cái bánh mềm ỉu chết tiệc. Bà Faiga!
Bình luận
Bình luận
Nói rồi gã trói tay A, đến cả anh còn chưa nhận thức được mình bị trói khi nào, giống như mọi tai hoạ được gắn lên đầu một cách tình cờ, vào một buổi sáng tẻ nhạt, trời thì đứng gió và những đám mây đen kịt như thể sắp bổ nhào xuống mặt đất.
Bình luận
Hẳn là họ sợ A lắm, mọi người sẽ cúi đầu kính cẩn trước anh như thể sợ hãi một lý do ngớ ngẩn nào đấy, tất nhiên Anh không hay mách lẻo giống ông phó giám đốc mập ú hoặc làm khó ai trong số họ. A chỉ đơn giản là ngồi trong văn phòng lúi húi làm việc với đống giấy tờ, song sự thiếu tự nhiên ấy cứ nối tiếp nhau luân phiên từ nhân viên này qua nhân viên nọ. Kết cục là A bị phân loại xếp ngang hàng cùng mấy lão già cấp cao khó ưa đôi lúc đãng trí, tuy có hơi buồn nhưng anh chẳng biết xử lý làm sao cho thoả.
Bình luận
Trên đường ra, A tư lự hơi lâu trước cửa văn phòng, anh khẽ gọi bà Faiga và đưa mắt nhìn bộ tạp dề cũ của bà. A chỉ thấy sơ sơ vì giờ đây hết thảy đều mơ hồ quá sức, anh tưởng bà trợ lý sẽ khóc thương cho mình nhưng không nghe thấy tiếng. Nằm đâu đó trong góc văn phòng chỉ có cái bóng của bà đang mặc nên bộ tạp dề, một thứ giả tạo khác nữa, nó chỉ biết câm nín nhìn anh rời đi.