Mùi đất sộc lên nhờ cơn mưa hiếm hoi vào cuối thu. Nhạc Lan thích thời tiết thế này, khi mưa vừa tạnh và trời quang hẳn đi trong giác quan của cô, dù bây giờ đã gần nửa đêm.
Bình luận
Bàn tay mảnh khảnh với những ngón tay được tỉa móng gọn gàng tỉ mẩn nhét từng thứ một vào trong túi sách: thuốc giải rượu, thuốc bảo vệ dạ dày, trà gừng, một chai nước tinh khiết, một lon nước có ga, 3 quả quýt. Đến đây thì túi đầy mất rồi, cô chỉ đành bỏ thỏi son và chiếc lược cầm tay gấp gọn ra ngoài để nhét được thêm một quả quýt nữa. Vậy là trong túi, ngoại trừ cái ví bé tẹo nhét tận dưới đáy thì không còn gì dành cho cô nữa.
Bình luận
Bình luận
Nhạc Lan biết anh vốn không phải người ham uống, thế nhưng từ sau khi hoạt động trong ban đối ngoại, anh say rượu về nhà đã thành quen.
Bình luận
Taxi chỉ có thể đưa anh tới cổng trường, không thể ra vào kí túc xá sinh viên. Lúc cô đến cổng đã thấy Minh Lương đứng đó với hai người bạn, ánh đèn đường phía sau chiếu tới khiến anh như có thêm vầng hào quang quanh người, hai cúc đầu áo sơ mi đã gỡ, đôi mắt gần như nhắm nghiền chỉ để lộ hàng mi đen dày.
Bình luận
Bình luận
Minh Lương nhìn thấy cô bước tới, túi sách bên hông đã bị nhét đầy đến nỗi phồng ra ngoài, mất đi hình dáng vốn có, méo mó và chật vật.
Bình luận
Bình luận
“Về nhà được chưa?” - Giọng nói cô nhỏ nhẹ, giống như đang thầm nói dỗ dành đứa trẻ to xác trước mặt.
Bình luận
“Anh đã nói là tự về được, nhưng chúng nó không chịu tin.” - Minh Lương nửa giận nửa không nói với cô, giống như bông đùa, cũng giống như đứa trẻ đang dỗi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Hai tay Minh Lương đặt lên vai cô, xoay người Nhạc Lan lại, trong hơi thở phảng phất mùi rượu nhàn nhạt cùng mùi hương nam tính.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
“Phải uống đỡ cho lính mới năm nhất.” - Nói rồi lại nhe răng tự mãn, vươn tay xoa đầu cô - “Cán bộ rất là vất vả đấy.”
Bình luận
“Không được vò đầu em.” Nhạc Lan giận dỗi gỡ tay anh ra, đúng lúc nhìn lên, chạm vào đáy mắt anh cũng đang nhìn cô.
Bình luận
Bình luận
Không giống như tính cách hay đùa và hào sảng của anh, mắt anh đen láy và mang một vẻ cô tịch lạ thường, tựa như cơn giông sắp đến, không có sấm chớp, không có gió nổi, nhưng trầm và lạnh lẽo, như bầu trời nặng mây đen có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Mắt anh khiến người đời lạc lối trong đó, không trừ cả cô.
Bình luận
Ánh mắt ấy xuyên qua người cô, khiến Nhạc Lan thấy mình như trần trụi trước mắt anh, khiến cô thấy mình chẳng thể che giấu điều gì, suy nghĩ, khát vọng, ham muốn, giống như đang bỡn cợt đáng giá một con vật nhỏ bé, chờ đợi nó sẽ làm gì tiếp theo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Đúng lúc mưa đổ xuống, giọt mưa nặng hạt rơi trên má cô, khiến Nhạc Lan trông như đang khóc. Đến ông trời cũng thấy thương cho loại tình cảm hèn mọn này của cô.
Bình luận
Mưa ngày một nặng hạt, mây đen che khuất cả bóng trăng. Hai người chỉ đành trú tạm dưới chân tòa thư viện trường, đợi mưa ngớt rồi về.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Gương mặt Nhạc Lan phiếm hồng, trong bụng đang loạn cào cào cả lên. Hiện giờ chưa phải lúc, phải trấn tĩnh bản thân lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Minh Lương là người ghét đắng, nên uống thuốc xong phải uống thêm nước ngọt. Anh thích nhất là nước ngọt có ga, thích ăn quýt loại nhỏ.
Bình luận
Nhạc Lan lại khác hoàn toàn, ngoại trừ thích ăn hoa quả, cô không thích uống nước ngọt, không uống rượu, không ăn vặt. Dường như là con người thuộc chủ nghĩa hoàn hảo của các bà mẹ trung niên.
Bình luận
Cô muốn khuyên anh uống ít nước ngọt, nhưng chung quy vẫn chẳng phải người có tư cách đó, chỉ đành để mặc anh rồi lại chạy vạy tìm phương pháp giải quyết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
“Ngớt mưa rồi, đi về nhé.” - Anh bung ô che qua đầu cô, một tay cầm ô, một tay kéo Nhạc Lan sát lại bên mình.
Bình luận
Lộ trình vốn dĩ là đưa anh về, rồi cô sẽ về nhà mình. Nhưng Minh Lương kiên quyết đưa cô tới nhà rồi mới vòng lại.
Bình luận
“Tí cồn này không ảnh hưởng đến anh được. Chưa kể có thuốc của em rồi, em yên tâm chưa.” - Nhìn nụ cười rạng rỡ có chút bất cần phía trước, Nhạc Lan mới yên tâm để anh về.
Bình luận
Bình luận
Nhạc Lan nhìn sâu vào đôi mắt anh, ánh mắt đen tuyền và kiên định, cổ họng khô khốc thèm khát được tuôn trào những suy nghĩ trong lòng: chúng ta đang làm gì vậy?
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Giang Linh lúc này vừa mới tắm xong, đang lau khô tóc trước màn hình máy tính, tranh thủ xem thêm một đoạn phim.
Bình luận
Cửa phòng lách cách hai ba tiếng rồi bật mở, bóng dánh mảnh khảnh của người phụ nữ chen vào không gian ấm cúng của căn phòng, dáng vẻ đầy mệt mỏi. Giang Linh là bạn cùng phòng trọ của cô, hai người ở cùng nhau từ ngày nhập học, đến giờ đã sắp hết năm nhất.
Bình luận
Gặp nhiều thành quen, Giang Linh chẳng buồn quay đầu nhìn, chỉ đơn giản nhắc nhở: “Vẫn còn nước nóng đấy, muốn tắm thì tắm nhanh đi, muộn rồi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Giang Linh không hiểu vì sao một con người lại có thể vì người khác mà cố chấp đến thế, chẳng ai vì thiếu ai mà chết. Nhiều lần cô khuyên
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Hai người mặc dù tư tưởng trái ngược nhau, nhưng vẫn ở chung được hết năm đại học. Buồn vui có đủ, sớm đã coi nhau như người thân.
Bình luận
Bình luận
“Tớ đi ngủ trước đây.” - Gần đây cô là nhân sự chủ lực chạy dự án mới cho khoa, một ngày vừa học vừa làm mười mấy tiếng vẫn chưa hết việc. Nhạc Lan chỉ đành trốn đọc sách một tối, rất nhanh đã mê man ngủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Căn phòng nhỏ yên ắng không giấu nổi tiếng thở dài, Giang Linh rầu rĩ gấp máy tính, không còn cả hứng xem phim nữa.
Bình luận
Bình luận
Cô vốn dĩ cảm thấy tình đơn phương không có gì đáng chê trách, thậm chí có chút ngưỡng mộ loại tình yêu không mong cầu hồi đáp này.
Bình luận
Bình luận
Tôi yêu anh, yêu anh đến nỗi không cần yêu tôi, vì tôi yêu chính mình bằng cách yêu anh. Đây chính là loại tình yêu khó cứu chữa nhất, cũng là bệnh nặng nhất mà Nhạc Lan mắc phải.
Bình luận
Trên thế gian này, có bao nhiêu kẻ hèn mọn yêu cuối cùng hái được trái ngọt? Ai biết, ai mà biết được.