Trời xuân trong xanh, ánh nắng ấm áp len lỏi khắp không gian, xua tan cái lạnh cuối đông. Những đám mây u ám giờ đây đã lùi lại, nhường chỗ cho những dải mây trắng tinh, nhẹ nhàng như lụa, bồng bềnh trên nền trời xanh thẳm. Tiếng chim líu lo vang lên, tạo nên bản nhạc dịu dàng như khúc ca của mùa xuân đang báo hiệu sự sống thức dậy, tràn đầy hy vọng.
Bình luận
Bình luận
“Nguyên, Nguyên, vào nhà kho đi, bọn tao có bí mật cho mày đấy!” Đám nhóc hò reo, ánh mắt đầy vẻ hứng khởi, như thể chúng vừa phát hiện ra điều gì đó kỳ diệu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Cậu có dáng người gầy, khuôn mặt thanh thoát với đôi mắt sáng và mái tóc mềm mại, tựa như những làn sóng nhẹ. Nước da của cậu sáng hơn so với bạn bè cùng lứa, mang đến vẻ mịn màng và tươi tắn. Khi cậu cười, hai má lúm đồng tiền hiện lên, tạo nên nét duyên dáng, dễ gần. Cậu không có vẻ đẹp quá nổi bật, nhưng lại khiến người khác cảm thấy dễ chịu và thân thiện.
Bình luận
Bình luận
Khi Nguyên bước vào nhà kho, một luồng hơi lạnh len lỏi qua da thịt, khiến sống lưng bất giác rùng mình như có một bàn tay vô hình đang lướt nhẹ qua. Tiếng cửa phát ra âm thanh:
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
“Lạch... cạch.” Âm thanh khóa cửa vang lên. Từ phía xa, tiếng cười khanh khách của lũ trẻ vọng lại, ranh mãnh, đầy khoái chí. Chúng đang cười đùa, hả hê vì trò đùa quá trớn của mình, chẳng hề hay biết rằng phía sau cánh cửa kia, một người đang chìm trong nỗi sợ hãi tột cùng.
Bình luận
Bình luận
Nguyên sững sờ. Cậu quay người, nhưng bóng tối đen đặc bủa vây, dày đến mức như có hàng ngàn bàn tay vô hình đang vươn ra, siết chặt lấy cậu. Tim đập thình thịch, hơi thở trở nên gấp gáp, hỗn loạn.
Bình luận
Bình luận
Cậu cố gắng bước đi, men theo bức tường sần sùi để tìm công tắc đèn, nhưng đôi chân run rẩy đến mức suýt khuỵu xuống. Mồ hôi lấm tấm trên trán, chảy dài xuống hai bên thái dương.
Bình luận
Bình luận
“Không sao, không sao đâu... Mình phải bình tĩnh, phải bình tĩnh...” Trấn an bản thân là vậy, nhưng chính cậu cũng biết hiện tại mình không ổn chút nào.
Bình luận
Bình luận
Nguyên dò dẫm trong bóng tối, đầu ngón tay run rẩy lần theo bức tường lạnh buốt. Bỗng, cậu chạm phải một thứ gì đó nhô ra, cứng và thô ráp. Một tia sáng lóe lên trong tâm trí:
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Giống như một con thuyền nhỏ lênh đênh giữa đại dương bỗng tìm thấy một hòn đảo, cậu bấu víu vào nó như thể đây là hy vọng duy nhất. Chỉ cần bật nó lên, chỉ cần ánh sáng xuất hiện, mọi thứ sẽ ổn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
“Không thể nào...” Cậu ấn công tắc điên cuồng, ánh mắt dần trở nên tuyệt vọng, như thể nếu làm vậy đủ nhiều, ánh sáng sẽ vì thương hại mà xuất hiện.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Nguyên khuỵu xuống nền gạch lạnh lẽo, đôi tay siết chặt đến mức các khớp ngón tay trắng bệch. Hơi thở trở nên dồn dập, vang lên rõ ràng giữa khoảng không trống rỗng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Nguyên cảm giác như sức sống của mình đang bị rút cạn từng chút một. Cậu ôm chặt lấy bả vai, cắn môi đến bật máu, cố gắng kìm nén cơn hoảng loạn. Nhưng sự run rẩy kịch liệt cùng những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài đã phản bội ý chí yếu ớt ấy. Nước mắt rơi xuống không ngừng, thấm đẫm cả vạt áo, lạnh lẽo và nặng nề như chính nỗi sợ hãi đè nặng lên lồng ngực cậu. Cổ họng nghẹn đắng, nhưng những tiếng nấc vẫn bật ra khỏi môi, vỡ vụn giữa không gian tĩnh mịch đến đáng sợ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Lời cầu cứu vang lên, tan vào bóng tối sâu thẳm, không một ai đáp lại. Chỉ có sự im lặng ghê rợn bủa vây, nhấn chìm cậu trong nỗi sợ hãi không lối thoát.
Bình luận
Bình luận
Trong cơn khủng hoảng, Nguyên nhìn thấy một bóng hình mờ ảo tiến về phía cậu. Bóng dáng ấy đẹp như một thiên thần, tưởng chừng đang cứu cậu khỏi hố sâu thăm thẳm.
Bình luận
Bình luận
Một cảm giác nhẹ nhõm và hạnh phúc bất chợt xâm chiếm, khiến cậu quên đi nỗi sợ hãi trong giây phút đó.