Tiếng còi hú to và vang dội. Gã bị giật mình, bật nảy cả người ra khỏi giường. Người nằm kế bên nghe thấy tiếng động, cựa nhẹ rồi lại chìm vào giấc ngủ. Gã đưa mắt nhìn xung quanh, mười một người cùng phòng với gã đang say giấc. Ngoài cửa sổ, chỉ toàn là màu đen. Cho đến khi đèn trên buồng lái rọi xuống, gã mới thấy bọt sóng điên cuồng đập vào mạn tàu, cùng với tiếng gió hú quen thuộc sau hơn nửa tháng trời lênh đênh trên biển. Bấy giờ, gã mới ý thức được rằng bản thân vừa nằm mơ.
Bình luận
Trong giấc mơ, gã nhìn thấy viên đạn lao ra từ nòng súng, hướng về phía mình. Như một chấm đen hoà lẫn trong không gian bị bao phủ bởi màu xám của tàn tro. Nhanh như chớp, viên đạn xuyên qua ngực khiến gã rơi vào trạng thái vô định, chơi vơi. Một trạng thái không cảm nhận được cơn đau, không cảm nhận được da thịt bị thiêu đốt nhưng gã lại nhìn thấy bản thể của mình nằm trên mặt đất. Máu túa ra nhuộm thẫm màu quân phục và mặt đất nơi gã nằm mọc lên những mảng cỏ xanh mướt, cao vút như thể vừa được hồi sinh sau những ngày bị xới tung, rang cháy bởi boom đạn.
Bình luận
Đây không phải lần đầu gã mơ về cái chết nhưng là lần đầu gã chứng kiến sự ra đi của mình một cách chân thực. Có thể gã bị ảnh hưởng khi nghe tin cha mất bằng phát đạn xuyên tim. Hoặc là điềm báo về tương lai không xa của gã. Nhất là, trong giai đoạn này, quê hương của gã đang chìm trong khói lửa. Mặc dù vậy, cái chết không làm gã sợ hãi. Ai cũng chỉ chết một lần trong đời. Gã chỉ sợ cái chết đến quá nhanh trong khi chưa kịp làm sáng tỏ mọi chuyện, chưa kịp trả thù cho gia đình, chưa kịp cống hiến cho Tổ quốc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Gã tên Chí Kiên, con trai gia đình địa chủ miền Bắc - Việt Nam. Vốn sống trong giàu sang, được ăn no, mặc ấm, có người hầu, kẻ hạ, được đi học văn hoá, được học tiếng Pháp với thầy Tây. So với đám trẻ con cùng lứa ngày ấy, cuộc sống của Chí Kiên là niềm ao ước của biết bao đứa trẻ. Gia đình Chí Kiên cũng không phải là địa chủ cộng tác với Pháp nên năm 1954, ông gã tự nguyện hiến tám mẫu đất cho chính quyền để thực hiện cải cách ruộng đất. Được khen là hình mẫu tiêu biểu. Nhưng không hiểu sao, cha gã lại đầu quân cho chính quyền Sài Gòn.
Bình luận
Trong mắt mọi người, cha là bè lũ tay sai, mẹ và gã cũng bị liên luỵ. Để giữ mạng sống, gia đình Chí Kiên phải di tản vào Thừa Thiên Huế. Ba năm sau, cha gã trở thành quận trưởng thuộc Cảnh lực Quốc gia Việt Nam Cộng hoà, gia đình gã tiếp tục chuyển vào miền Nam sinh sống đến tận bây giờ. Trong hành trình từ Bắc vào Nam, mẹ gã sảy thai hai lần. Bác sĩ chỉ định bà không được mang thai thêm bất kỳ lần nào nữa. Tuy nhiên, khát khao làm mẹ của bà chưa bao giờ vụt tắt. Năm Chí Kiên mười lăm tuổi, bà tiếp tục mang thai lần thứ tư. Cái thai gang lỳ, cao vượt mặt cứ ngỡ sẽ thuận lợi hơn hai lần trước. Nào ngờ mẹ gã bị băng huyết trong quá trình sinh nở dẫn đến tử vong trên bàn đẻ, còn đứa em trai vì ngộp quá lâu trong bụng mẹ mà cũng ra đi nốt.
Bình luận
Có nỗi đau nào bằng nỗi đau mồ côi mẹ. Chí Kiên oán trách cha vì theo chính quyền Sài Gòn dẫn đến cuộc sống nhục nhã, lang bạt, mất đi người thân. Gã lầm lì, ngang ngạnh, ương bướng, chống đối cha tới cùng. Rồi theo thời gian gã dần hiểu, lựa chọn của cha không thể hồi, gã không thể phản kháng trong lòng một chế độ. Nói đúng hơn, gã không ưa gì chính quyền Sài Gòn, nhưng cũng không đủ lòng tin vào chính quyền miền Bắc. Bản thân gã không rõ có yêu quê hương, yêu đất nước hay không. Gã chỉ biết, cuộc chiến giữa hai miền Nam - Bắc gây ra quá nhiều đau thương, gã lại lương thiện đến mức nhu nhược nên vừa đủ mười tám tuổi liền xin cha cho đi du học ở nước ngoài. Gã đi để trốn tránh hiện thực, trốn tránh nghĩa vụ quân sự. Giờ nghĩ lại, gã thấy mình thật hèn nhát.
Bình luận
Bình luận
Ba giờ sáng, Chí Kiên không chợp mắt thêm được. Gã lê cái thân mệt mỏi lên boong tàu, ngồi dựa vào sát vách buồng lái. Không để cho ánh lửa kịp tắt, gã hút liên tục hết một gói thuốc lá trong vòng hai tiếng đồng hồ. Mỗi làn khói bốc lên không trung, gã có thêm chút bình tâm để nghiền ngẫm về người đàn ông Việt Nam lạ mặt.
Bình luận
Trong một chuyến dạo chơi quanh thành phố vào cuối tuần, Chí Kiên cùng bạn ghé quán cà phê, sẵn mua thêm vài tờ báo để đọc tin tức thế giới. Chí Kiên đang tìm trang tin về Việt Nam thì có một người đàn ông trung niên, cao khoảng mét bảy, thân người gày gò, đội mũ che nửa mặt, đeo kính đen, mặc áo măng-tô dài quá gối tiến lại gần gã.
Bình luận
Bình luận
Chí Kiên không chút nghi ngờ, lấy chiếc Zippo từ trong túi quần đưa cho ông. Người đàn ông châm điếu thuốc, rồi nhanh tay kẹp mảnh giấy nhỏ vào giữa chiếc Zippo và lòng bàn tay. Nhân lúc mọi người xung quanh không để ý, ông đặt nó vào trong tay của Chí Kiên, ra hiệu cho gã nắm chặt lại.
Bình luận
Chí Kiên chưa hiểu chuyện gì xảy ra, ngơ ngác nhìn người đàn ông đi ra khỏi cửa, tay vội đút mảnh giấy vào túi quần. Năm phút sau, gã đi vào nhà vệ sinh, lấy mảnh giấy ra đọc. Tờ giấy màu trắng ngà, co quắp, viết nguệch ngoạc dòng chữ Việt Nam.
Bình luận
Bình luận
Tin là có còn hơn không. Chí Kiên đến hồ X như đã hẹn. Người đàn ông ngồi đợi sẵn trên băng ghế. Chí Kiên cẩn trọng quay đầu nhìn xung quanh, thấy không có ai phía sau mới ngồi xuống hỏi chuyện.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
- Cha của cậu bị ám sát đã thiệt mạng rồi! Hiện thông tin chưa được công bố rộng rãi nhưng sớm thôi cậu sẽ nhận được tin này.
Bình luận
Chí Kiên bàn hoàng, bán tín bán nghi. Cha gã làm trong ty cảnh sát, tiếp xúc với toàn cố vấn quân sự, được bảo vệ 24/24 làm sao dễ dàng bị ám sát như lời người đàn ông kia nói được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
- Cha của cậu thực ra là một mật thám xuất sắc của Việt Minh, ông được giao nhiệm vụ thâm nhập vào cơ quan đầu não của địch, lấy thông tin hoạt động của chúng về cho tổ chức. Cậu biết không? Ông ấy đã hoàn thành nhiệm vụ rất tốt, những tin mật ông ấy cung cấp cho tổ chức đã giúp cho chúng tôi giảm thiểu tối đa thương vong trên chiến trường. Sau nhiều lần như thế, chính quyền của địch bắt đầu nghi ngờ. Cha của cậu bị đưa vào tầm ngắm. Tổ chức phải ra chỉ thị “án binh bất động” cho ông đợi mọi chuyện lắng xuống. Nhưng trong lúc cha của cậu đi khảo sát địa phương, một tên Việt gian đã nhận ra ông. Bọn chúng áp giải ông về đồn. Trên đường họ đi, đội cảm tử của chúng tôi đã bao vây, phục kích nhằm giải cứu cha cậu. Bọn chúng chết sạch. Tuy nhiên, trước khi chết, tên chỉ điểm vẫn kịp bắn ông một phát đạn xuyên tim.
Bình luận
Bình luận
- Chúng tôi muốn cứu ông ấy lắm, muốn đưa linh cữu của ông ấy về quê hương lắm. Nhưng mà bọn chúng đông quá, chúng tôi không làm gì được.
Bình luận
Cả ngày hôm đó, Chí Kiên rơi vào trạng thái mộng du. Tai gã như điếc không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác ngoài những lời nói của người đàn ông vừa gặp. Bạn cùng phòng với Chí Kiên bỗng lấy làm ngạc nhiên. Sáng ra ngoài dạo chơi vẫn thấy gã tươi cười hớn hở, thế mà chiều về lại như người mất hồn. Ăn uống chẳng màng đến. Đêm xuống lại ngồi bó gối ở đầu giường. Ai lay gì, nói gì cũng trơ ra.
Bình luận
Bình luận
Điện thoại từ Ty cảnh sát Quốc gia Việt Nam Cộng hoà: “Chúng tôi vô cùng thương tiếc báo tin, cha của cậu, ông Võ Chí Tài, quận trưởng Cảnh lực Quốc gia Việt Nam Cộng hoà đã hy sinh trong lúc thi hành nhiệm vụ. Những công lao ông mang lại cho Quốc gia vô cùng to lớn và Quốc gia sẽ ghi công trạng”.
Bình luận
Nghe tin, Chí Kiên không bàng hoàng hơn mà thêm phần xác nhận độ chính xác từ người đàn ông. Song gã vẫn có nghi ngờ. Gã hỏi: “ Cha tôi mất như thế nào?”
Bình luận
“Ngài quận trưởng bị địch bắn trên đường đi làm nhiệm vụ. Chúng tôi rất tiếc vì đến trễ, không kịp bảo vệ cho ngài ấy”
Bình luận
Yên lặng một thời gian, người bên kia đầu dây tiếp tục nói: “Mong cậu nén lại đau thương để nghe chúng tôi trình bày đôi chút. Chúng tôi biết, ngài quận trưởng chỉ có mỗi cậu là con trong nhà. Cậu được đi du học, tiếp cận nền văn minh ở trời Tây nên cậu cũng hiểu những lý tưởng mà Quốc gia đang hướng tới. Chúng tôi hy vọng, cậu có thể tiếp nối sự nghiệp của ngài quận trưởng, tiếp tục phục vụ cho Quốc gia”
Bình luận
Bầu trời bắt đầu đón những vệt nắng đầu tiên, Mặt Trời trông như quả cam khổng lồ, từ từ trồi lên khỏi mặt nước.
Bình luận
Cái gạt tàn dưới chân Chí Kiên đầy ắp những mẩu thuốc méo mó, còn điếu cuối cùng gã nhay qua nhay lại trên miệng không nỡ vứt đi. Chí Kiên lại nhớ về điều người đàn ông đó nói trước khi rời đi.
Bình luận
“Đất nước đang lâm nguy, Hoa Kỳ cũng không dễ dàng gì rút quân ra khỏi Việt Nam. Chỉ có đứng lên đấu tranh mới giành lại được độc lập. Kiên à! Cậu là người Việt, dù có đi Tây, đi Tàu hay đi đâu chăng nữa, thì dòng máu Việt vẫn sẽ chảy trong người cậu. Bây giờ, đất nước cần cậu. Hãy về Việt Nam cùng tôi, cùng nhân dân giành lại độc lập, thống nhất đất nước.
Bình luận
Bình luận
“Người của chúng tôi đã đề xuất cho cậu về Việt Nam phục vụ chính quyền Sài Gòn, cậu có nhiệm vụ là lấy thông tin của địch, gây bất ổn trong nội bộ của bọn chúng”
Bình luận
Bình luận
“Tôi sợ nhưng cũng không sợ. Khi cậu về Việt Nam, hãy quan sát những gì bọn tay sai đó làm với dân thường, cách bọn chúng đối xử với tù binh. Cậu sẽ hiểu vì sao tôi không sợ cậu bán đứng. Trong tim tôi và trong tim những người lính cụ Hồ, chỉ mong muốn một điều duy nhất là đất nước được độc lập, tự do mà thôi”
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Chí Kiên vội chạy lên trên chòi quan sát. Từ cái ống nhòm to, được đúc bằng đồng nằm sừng sững, có thể thấy bầu trời ở đất liền không còn quang đãng nữa.