CHƯƠNG 1: VONG QUỐC


LỜI TỰA

Bình luận

LỜI TỰA

Những gì bạn sắp đọc không phải là lịch sử. Đây là một dòng thời gian đã rẽ nhánh ở một vũ trụ song song, nơi cát bụi nghìn năm không còn tuân theo dòng chảy quen thuộc trong sách sử. Một thế giới nơi truyền thuyết về Rồng và Tiên không chỉ là huyền thoại được kể lại bên bếp lửa, mà là máu thịt, là linh hồn của một nền văn minh bị xâm lăng. Một số cái tên được lấy cảm hứng nhưng đã được thay đổi cho khác với lịch sử thật.

Bình luận

Những gì bạn sắp đọc không phải là lịch sử. Đây là một dòng thời gian đã rẽ nhánh ở một vũ trụ song song, nơi cát bụi nghìn năm không còn tuân theo dòng chảy quen thuộc trong sách sử. Một thế giới nơi truyền thuyết về Rồng và Tiên không chỉ là huyền thoại được kể lại bên bếp lửa, mà là máu thịt, là linh hồn của một nền văn minh bị xâm lăng. Một số cái tên được lấy cảm hứng nhưng đã được thay đổi cho khác với lịch sử thật.

Ở thế giới ấy, Triệu Đát – một kẻ không bao giờ được nhắc đến trong sử thật – đã chinh phục Âu Lạc, không phải bằng một trận chiến, mưu hèn kế bẩn sau đó là nhiều năm đồng hóa, trấn áp, và thao túng.

Bình luận

Ở thế giới ấy, Triệu Đát – một kẻ không bao giờ được nhắc đến trong sử thật – đã chinh phục Âu Lạc, không phải bằng một trận chiến, mưu hèn kế bẩn sau đó là nhiều năm đồng hóa, trấn áp, và thao túng.

Ở thế giới ấy, Long Quân và Tiên Nữ không chỉ là tổ tiên trong thần thoại, mà còn để lại dòng máu thức tỉnh trong những người con mang vận mệnh thay đổi thời cuộc.

Bình luận

Ở thế giới ấy, Long Quân và Tiên Nữ không chỉ là tổ tiên trong thần thoại, mà còn để lại dòng máu thức tỉnh trong những người con mang vận mệnh thay đổi thời cuộc.

Đây không phải lịch sử. Nhưng nó là một tấm gương phản chiếu của khát vọng độc lập, máu đổ cho tự do và những mối tình ẩn trong bóng tối thời loạn.

Bình luận

Đây không phải lịch sử. Nhưng nó là một tấm gương phản chiếu của khát vọng độc lập, máu đổ cho tự do và những mối tình ẩn trong bóng tối thời loạn.

Tất cả diễn ra trong một thế giới gọi là Đông Địa – không có thật trong bất kỳ ghi chép nào.

Bình luận

Tất cả diễn ra trong một thế giới gọi là Đông Địa – không có thật trong bất kỳ ghi chép nào.

Nhưng nếu bạn tin rằng lịch sử vốn là câu chuyện của những kẻ chiến thắng, thì có lẽ... những người thua trận vẫn còn điều để kể.

Bình luận

Nhưng nếu bạn tin rằng lịch sử vốn là câu chuyện của những kẻ chiến thắng, thì có lẽ... những người thua trận vẫn còn điều để kể.

CHƯƠNG 1: VONG QUỐC

Bình luận

CHƯƠNG 1: VONG QUỐC

Thuở hồng hoang đất trời còn chưa phân ranh giới, giữa lòng biển sâu phương Nam đã sinh ra một vị thần mình rồng, đầu người, mắt sáng như ánh mặt trời – gọi là Long Quân. Ngài là con trai của Thần Long cai quản biển cả, mang dòng máu của nước, gió, và sấm sét.

Bình luận

Thuở hồng hoang đất trời còn chưa phân ranh giới, giữa lòng biển sâu phương Nam đã sinh ra một vị thần mình rồng, đầu người, mắt sáng như ánh mặt trời – gọi là Long Quân. Ngài là con trai của Thần Long cai quản biển cả, mang dòng máu của nước, gió, và sấm sét.

Ở nơi rừng thẳm núi cao phương Bắc, Tiên Nữ, con gái của Nữ Thần Núi, kết tụ linh khí trời đất mà ra đời, giỏi thuật trị thương, khéo tay dệt lụa, lòng nhân hậu như mạch suối xuân.

Bình luận

Ở nơi rừng thẳm núi cao phương Bắc, Tiên Nữ, con gái của Nữ Thần Núi, kết tụ linh khí trời đất mà ra đời, giỏi thuật trị thương, khéo tay dệt lụa, lòng nhân hậu như mạch suối xuân.

Trời không ngăn, đất không cấm. Long Quân và Tiên Nữ kết duyên, sinh ra trăm người con – năm mươi theo cha về miền biển, năm mươi theo mẹ lên non cao. Họ là tổ tiên của các bộ tộc Lạc Việt, lập nên trăm họ Bách Việt, dựng nước gọi là Vạn Lạc. Người đứng đầu xưng là Hùng Vương, từ khi dựng nước trải qua mười tám đời vua.

Bình luận

Trời không ngăn, đất không cấm. Long Quân và Tiên Nữ kết duyên, sinh ra trăm người con – năm mươi theo cha về miền biển, năm mươi theo mẹ lên non cao. Họ là tổ tiên của các bộ tộc Lạc Việt, lập nên trăm họ Bách Việt, dựng nước gọi là Vạn Lạc. Người đứng đầu xưng là Hùng Vương, từ khi dựng nước trải qua mười tám đời vua.

Sau hàng trăm năm thịnh trị, đến đời Âu Dương Vương của nước Âu Việt tiếp quản đất Vạn Lạc, sáp nhập hai nước đổi tên thành Âu Lạc. Vua dời đô vùng đất trung tâm, xây thành ốc xoắn đặt là Đại Loa, chế nỏ thần giữ nước, khiến thiên hạ nể sợ.

Bình luận

Sau hàng trăm năm thịnh trị, đến đời Âu Dương Vương của nước Âu Việt tiếp quản đất Vạn Lạc, sáp nhập hai nước đổi tên thành Âu Lạc. Vua dời đô vùng đất trung tâm, xây thành ốc xoắn đặt là Đại Loa, chế nỏ thần giữ nước, khiến thiên hạ nể sợ.

Nhưng năm ấy vận trời xoay chuyển. Từ phương Bắc, Triệu Đát, một viên tướng loạn triều nhà Tần, xưng vương đất Nam Hải, thống nhất các bộ tộc phương Bắc, rồi giương gươm về phương Nam.

Bình luận

Nhưng năm ấy vận trời xoay chuyển. Từ phương Bắc, Triệu Đát, một viên tướng loạn triều nhà Tần, xưng vương đất Nam Hải, thống nhất các bộ tộc phương Bắc, rồi giương gươm về phương Nam.

Trong bốn năm trời mưa máu nhưng không thể khuất phục Âu Lạc, Triệu Đát cử con trai qua hòa thân rồi dùng mỹ nam kế làm nỏ thần mất linh, thành Đại Loa thất thủ. Âu Dương Vương tự vẫn nơi núi Mộ Dạ, Âu Lạc diệt vong. 

Bình luận

Trong bốn năm trời mưa máu nhưng không thể khuất phục Âu Lạc, Triệu Đát cử con trai qua hòa thân rồi dùng mỹ nam kế làm nỏ thần mất linh, thành Đại Loa thất thủ. Âu Dương Vương tự vẫn nơi núi Mộ Dạ, Âu Lạc diệt vong. 

Trời tháng Chạp phủ mây xám như tro. Gió gào trên đỉnh thành Đại Loa mang theo mùi đồng sắt và máu tươi. Từng cánh cổng cung điện cháy rụi, trụ đỡ gãy như cành tre mục, cờ xí nhà Âu Lạc bị xé toạc nằm lẫn trong xác lính, xác hầu, xác những hoàng thân không kịp chạy.

Bình luận

Trời tháng Chạp phủ mây xám như tro. Gió gào trên đỉnh thành Đại Loa mang theo mùi đồng sắt và máu tươi. Từng cánh cổng cung điện cháy rụi, trụ đỡ gãy như cành tre mục, cờ xí nhà Âu Lạc bị xé toạc nằm lẫn trong xác lính, xác hầu, xác những hoàng thân không kịp chạy.

“Không để sót một đứa!” – tiếng hét sắc như thép vang lên từ ngọn tháp trung tâm.

Bình luận

“Không để sót một đứa!” – tiếng hét sắc như thép vang lên từ ngọn tháp trung tâm.

Tướng quân Triệu Cát – em ruột của Triệu Đát – vung thanh trường kiếm nhuộm màu máu, giẫm lên tấm hoàng bào rách nát dưới chân.

Bình luận

Tướng quân Triệu Cát – em ruột của Triệu Đát – vung thanh trường kiếm nhuộm màu máu, giẫm lên tấm hoàng bào rách nát dưới chân.

“Giết cả bào thai, đốt sạch gia phả! Ai để lọt một giọt máu vương thất thì phải chết thay nó!”

Bình luận

“Giết cả bào thai, đốt sạch gia phả! Ai để lọt một giọt máu vương thất thì phải chết thay nó!”

Phía sau hắn, lính Triệu xông vào nội điện. Một thị nữ trẻ vừa mở cánh cửa hậu cung liền bị đâm xuyên bụng, không kịp kêu. Hai tiểu hoàng tử bị lôi từ dưới gầm giường ra, một đứa khóc ngặt nghẽo, đứa còn lại cố che em bằng tấm áo mỏng:

Bình luận

Phía sau hắn, lính Triệu xông vào nội điện. Một thị nữ trẻ vừa mở cánh cửa hậu cung liền bị đâm xuyên bụng, không kịp kêu. Hai tiểu hoàng tử bị lôi từ dưới gầm giường ra, một đứa khóc ngặt nghẽo, đứa còn lại cố che em bằng tấm áo mỏng:

“Ta… ta là con của Thục Phán Âu Dương Vương, không phải dòng Hùng Vương… xin tha…”

Bình luận

“Ta… ta là con của Thục Phán Âu Dương Vương, không phải dòng Hùng Vương… xin tha…”

Tên lính không nói một lời, rút đoản đao đâm thẳng.

Bình luận

Tên lính không nói một lời, rút đoản đao đâm thẳng.

Máu đỏ nhuộm nền ngọc trắng. Ngoài sân, lửa đã bén đến giàn sen đá cổ – nơi từng là nơi tế lễ thần Long Quân. Khói cay mắt, tiếng trẻ con khóc, tiếng đàn bà gào lẫn tiếng ngựa hí điên dại.

Bình luận

Máu đỏ nhuộm nền ngọc trắng. Ngoài sân, lửa đã bén đến giàn sen đá cổ – nơi từng là nơi tế lễ thần Long Quân. Khói cay mắt, tiếng trẻ con khóc, tiếng đàn bà gào lẫn tiếng ngựa hí điên dại.

Ở một làng nhỏ phía Nam, cùng lúc đó:

Bình luận

Ở một làng nhỏ phía Nam, cùng lúc đó:

Trong bóng tối của một túp lều tranh giữa vùng đầm lầy Yên Cơ, một ông lão râu bạc, mắt sâu, đang run rẩy thổi lửa đun nước thuốc. Cạnh ông là một thiếu nữ khoảng hơn hai mươi tuổi, mặc áo nâu sờn, ôm đứa bé trai nhỏ run rẩy trong lòng.

Bình luận

Trong bóng tối của một túp lều tranh giữa vùng đầm lầy Yên Cơ, một ông lão râu bạc, mắt sâu, đang run rẩy thổi lửa đun nước thuốc. Cạnh ông là một thiếu nữ khoảng hơn hai mươi tuổi, mặc áo nâu sờn, ôm đứa bé trai nhỏ run rẩy trong lòng.

Thiếu nữ thì thầm:

Bình luận

Thiếu nữ thì thầm:

“ Ngoại… bọn chúng tới rồi phải không? Khói lửa phía kinh thành… con thấy… mùi máu tanh theo gió…”

Bình luận

“ Ngoại… bọn chúng tới rồi phải không? Khói lửa phía kinh thành… con thấy… mùi máu tanh theo gió…”

Ông lão rít khẽ:

Bình luận

Ông lão rít khẽ:

“Phải. Đại Loa thành đã mất. Âu Lạc diệt rồi.”

Bình luận

“Phải. Đại Loa thành đã mất. Âu Lạc diệt rồi.”

Cô gái run lên:

Bình luận

Cô gái run lên:

“Con… con họ Hùng… nếu họ biết…”

Bình luận

“Con… con họ Hùng… nếu họ biết…”

Ông già vội quay lại, giọng khàn mà dứt khoát:

Bình luận

Ông già vội quay lại, giọng khàn mà dứt khoát:

“Không! Không ai được biết. Kể cả chính con. Từ giờ phút này, con chỉ là con gái nhà họ Cao, chài lưới nơi đầm lầy, sống cho đến khi nào đất trời cho phép ngẩng đầu.”

Bình luận

“Không! Không ai được biết. Kể cả chính con. Từ giờ phút này, con chỉ là con gái nhà họ Cao, chài lưới nơi đầm lầy, sống cho đến khi nào đất trời cho phép ngẩng đầu.”

Ông quay về phía bóng tối, ánh lửa hắt lên vách đất nứt nẻ.

Bình luận

Ông quay về phía bóng tối, ánh lửa hắt lên vách đất nứt nẻ.

Ông nói như nguyền:

Bình luận

Ông nói như nguyền:

” Một ngày nào đó… khi máu dân Lạc còn chưa khô dưới gót giày Triệu tộc, thì hồn của các vua Hùng chưa yên.”

Bình luận

” Một ngày nào đó… khi máu dân Lạc còn chưa khô dưới gót giày Triệu tộc, thì hồn của các vua Hùng chưa yên.”

“Chúng tưởng đốt được thành, là đốt được linh căn đất này? Ngạo mạn!”

Bình luận

“Chúng tưởng đốt được thành, là đốt được linh căn đất này? Ngạo mạn!”

Tại phủ Nam Định – doanh trại Triệu Đát

Bình luận

Tại phủ Nam Định – doanh trại Triệu Đát

Triệu Đát, trong bộ giáp chạm khắc hình đầu giao long, đang uống rượu dưới trướng da hổ, nhìn một bản đồ da dê vẽ vùng phía nam.

Bình luận

Triệu Đát, trong bộ giáp chạm khắc hình đầu giao long, đang uống rượu dưới trướng da hổ, nhìn một bản đồ da dê vẽ vùng phía nam.

Tả tướng Triệu Cát bước vào, cúi đầu:

Bình luận

Tả tướng Triệu Cát bước vào, cúi đầu:

“Nội điện đã dọn sạch. Còn nhóm nữ quyến nhà Hùng – nghe nói sau khi nhường ngôi cho Dương Vương, họ đã phân tán theo đường buôn ven sông, sống ẩn danh trong dân.”

Bình luận

“Nội điện đã dọn sạch. Còn nhóm nữ quyến nhà Hùng – nghe nói sau khi nhường ngôi cho Dương Vương, họ đã phân tán theo đường buôn ven sông, sống ẩn danh trong dân.”

Triệu Đát gật đầu, mắt vẫn không rời bản đồ.

Bình luận

Triệu Đát gật đầu, mắt vẫn không rời bản đồ.

”Giết cả.”

Bình luận

”Giết cả.”

“Nhưng thưa bệ hạ, không có chứng cứ ai là hậu duệ…”

Bình luận

“Nhưng thưa bệ hạ, không có chứng cứ ai là hậu duệ…”

Triệu Đát khẽ cười, giọng rít qua kẽ răng:

Bình luận

Triệu Đát khẽ cười, giọng rít qua kẽ răng:

“Cái giống dân Lạc ấy, cứ để sống là sẽ lại mọc. Mười năm, trăm năm sau… lại sẽ có một thằng rừng rú giơ cờ Long Quân đứng lên.”

Bình luận

“Cái giống dân Lạc ấy, cứ để sống là sẽ lại mọc. Mười năm, trăm năm sau… lại sẽ có một thằng rừng rú giơ cờ Long Quân đứng lên.”

“Không, Triệu gia ta không cần mầm họa.” Hắn siết nắm đấm.”

Bình luận

“Không, Triệu gia ta không cần mầm họa.” Hắn siết nắm đấm.”

“Cái gì không thể đồng hóa… thì phải tận diệt.”

Bình luận

“Cái gì không thể đồng hóa… thì phải tận diệt.”

Sau đó Triệu Đát thiết lập triều Nam Triệu, phong con là Triệu Thừa làm thái tử, cho người cai trị người Lạc Việt bằng chính pháp lệnh phương Bắc, nhưng dưới lớp vỏ hòa bình là trấn áp, thu thuế, và đồng hóa âm thầm.

Bình luận

Sau đó Triệu Đát thiết lập triều Nam Triệu, phong con là Triệu Thừa làm thái tử, cho người cai trị người Lạc Việt bằng chính pháp lệnh phương Bắc, nhưng dưới lớp vỏ hòa bình là trấn áp, thu thuế, và đồng hóa âm thầm.

Cô con gái họ Cao hát ru con trai ngủ:

Bình luận

Cô con gái họ Cao hát ru con trai ngủ:

“Khi con hỏi mẹ: máu chảy có màu gì?

Bình luận

“Khi con hỏi mẹ: máu chảy có màu gì?

Mẹ đáp: máu người Lạc đỏ như đất, nhưng khi rơi xuống cỏ non, cỏ sẽ nhớ mãi.”

Bình luận

Mẹ đáp: máu người Lạc đỏ như đất, nhưng khi rơi xuống cỏ non, cỏ sẽ nhớ mãi.”

                                                          Khuyết danh, chép lại từ lời ru bên đống tro Cửu Cơ.

Bình luận

                                                          Khuyết danh, chép lại từ lời ru bên đống tro Cửu Cơ.

Đầm Yên Cơ – 6 tháng sau ngày Âu Lạc diệt vong

Bình luận

Đầm Yên Cơ – 6 tháng sau ngày Âu Lạc diệt vong

Trời về chiều, mặt nước đầm Yên Cơ óng ánh như tấm gương đồng cũ, phản chiếu vạt nắng sắp tắt cùng làn khói mỏng từ mái tranh của những nóc nhà chài rải rác.

Bình luận

Trời về chiều, mặt nước đầm Yên Cơ óng ánh như tấm gương đồng cũ, phản chiếu vạt nắng sắp tắt cùng làn khói mỏng từ mái tranh của những nóc nhà chài rải rác.

Tiếng chày đập cá vang lên thưa thớt, xen lẫn tiếng trẻ con gọi nhau từ bờ cát. Mùi khói rơm, mùi nước mắm lên men, mùi da người đã phơi nắng cả ngày... tất cả quyện vào nhau tạo nên mùi của một ngôi làng cũ kỹ, yên ổn, và... quá đỗi quen thuộc.

Bình luận

Tiếng chày đập cá vang lên thưa thớt, xen lẫn tiếng trẻ con gọi nhau từ bờ cát. Mùi khói rơm, mùi nước mắm lên men, mùi da người đã phơi nắng cả ngày... tất cả quyện vào nhau tạo nên mùi của một ngôi làng cũ kỹ, yên ổn, và... quá đỗi quen thuộc.

Dưới gốc sung già nghiêng bóng xuống mép nước, người mẹ trẻ đang ngồi vá lưới. Cạnh cô là một cậu bé chừng bảy tuổi, gầy gò, khuôn mặt dính bụi và một vết rách ở đầu gối chưa kịp khô máu.

Bình luận

Dưới gốc sung già nghiêng bóng xuống mép nước, người mẹ trẻ đang ngồi vá lưới. Cạnh cô là một cậu bé chừng bảy tuổi, gầy gò, khuôn mặt dính bụi và một vết rách ở đầu gối chưa kịp khô máu.

“Mẹ…” – cậu chống cằm, nhìn mấy con cá nhỏ trong rổ ngọ nguậy – “…sao tên con là Mộc?”

Bình luận

“Mẹ…” – cậu chống cằm, nhìn mấy con cá nhỏ trong rổ ngọ nguậy – “…sao tên con là Mộc?”

Người mẹ ngước lên, mỉm cười khẽ.

Bình luận

Người mẹ ngước lên, mỉm cười khẽ.

“Vì mẹ nhặt được con dưới một gốc cây già… một mình, không ai ẵm bồng. Thế là đặt tên là Mộc.

Bình luận

“Vì mẹ nhặt được con dưới một gốc cây già… một mình, không ai ẵm bồng. Thế là đặt tên là Mộc.

“Không tin đâu!”

Bình luận

“Không tin đâu!”

“Sao lại không?”

Bình luận

“Sao lại không?”

Cậu bé chun mũi:

Bình luận

Cậu bé chun mũi:

“Con mơ thấy có người gọi con là Lạc Lang. Mấy lần rồi. Làm gì có ai tên đó trong làng mình?”

Bình luận

“Con mơ thấy có người gọi con là Lạc Lang. Mấy lần rồi. Làm gì có ai tên đó trong làng mình?”

Người mẹ khựng tay. Kim vá lưới run lên nhè nhẹ. Một lát sau, cô cười, nhưng không nhìn con.

Bình luận

Người mẹ khựng tay. Kim vá lưới run lên nhè nhẹ. Một lát sau, cô cười, nhưng không nhìn con.

“Ờ, chắc là tên trong giấc mơ thôi. Người mà con mơ thấy… có tóc dài không?”

Bình luận

“Ờ, chắc là tên trong giấc mơ thôi. Người mà con mơ thấy… có tóc dài không?”

Cậu gật đầu:

Bình luận

Cậu gật đầu:

“Dài lắm! Mặc áo trắng, đứng giữa ruộng cỏ, nhưng không có mặt. Người đó không quay lại, chỉ đưa tay ra…”

Bình luận

“Dài lắm! Mặc áo trắng, đứng giữa ruộng cỏ, nhưng không có mặt. Người đó không quay lại, chỉ đưa tay ra…”

Người mẹ siết chặt tay vào lòng lưới. Ánh nắng cuối cùng trong ngày in lên gương mặt cô, hắt một tia buồn khó gọi tên.

Bình luận

Người mẹ siết chặt tay vào lòng lưới. Ánh nắng cuối cùng trong ngày in lên gương mặt cô, hắt một tia buồn khó gọi tên.

“Mộc này. Dù con mơ thấy điều gì, con vẫn là con của mẹ. Thế là đủ.”

Bình luận

“Mộc này. Dù con mơ thấy điều gì, con vẫn là con của mẹ. Thế là đủ.”

Cậu im lặng một lúc rồi cất tiếng hỏi.

Bình luận

Cậu im lặng một lúc rồi cất tiếng hỏi.

“Nếu mai không thấy mẹ đâu nữa con phải làm sao?

Bình luận

“Nếu mai không thấy mẹ đâu nữa con phải làm sao?

Người mẹ ngẩng lên. Lần này cô nhìn con thẳng, mắt không né tránh.

Bình luận

Người mẹ ngẩng lên. Lần này cô nhìn con thẳng, mắt không né tránh.

“Nếu mai mẹ chết… thì con phải sống.

Bình luận

“Nếu mai mẹ chết… thì con phải sống.

Cậu cau mày:

Bình luận

Cậu cau mày:

“Chết? Con … một mình?”

Bình luận

“Chết? Con … một mình?”

“Ừ. Một mình cũng phải sống. Như gốc cây bị chặt cành, nó vẫn vươn mầm nếu rễ còn bám đất.”

Bình luận

“Ừ. Một mình cũng phải sống. Như gốc cây bị chặt cành, nó vẫn vươn mầm nếu rễ còn bám đất.”

“Dù chẳng ai chăm, gió có vặn mình, nắng có làm nứt vỏ… nó vẫn lớn. Đó là cách người Lạc Việt ta sống.”

Bình luận

“Dù chẳng ai chăm, gió có vặn mình, nắng có làm nứt vỏ… nó vẫn lớn. Đó là cách người Lạc Việt ta sống.”

Cậu bé nín lặng, rồi hỏi nhỏ:

Bình luận

Cậu bé nín lặng, rồi hỏi nhỏ:

“Mẹ… có phải là người làng này thật không?”

Bình luận

“Mẹ… có phải là người làng này thật không?”

Người mẹ sững người, rồi vuốt tóc con, khẽ đáp:

Bình luận

Người mẹ sững người, rồi vuốt tóc con, khẽ đáp:

“Mẹ là người… từng có gia đình. Gia đình đó bị thiêu rụi, giống như mấy con thuyền trôi nổi ngoài đầm ấy. Nhưng mẹ lượm được con từ trong tro.”

Bình luận

“Mẹ là người… từng có gia đình. Gia đình đó bị thiêu rụi, giống như mấy con thuyền trôi nổi ngoài đầm ấy. Nhưng mẹ lượm được con từ trong tro.”

Tiếng trống cá vang lên ở đầu làng. Một ngư dân hô lớn:

Bình luận

Tiếng trống cá vang lên ở đầu làng. Một ngư dân hô lớn:

“Lưới về! Có cá lạ ngoài cửa sông!”

Bình luận

“Lưới về! Có cá lạ ngoài cửa sông!”

Người mẹ liếc về hướng tây, ánh hoàng hôn đỏ rực như lửa liếm ngang mặt nước.

Bình luận

Người mẹ liếc về hướng tây, ánh hoàng hôn đỏ rực như lửa liếm ngang mặt nước.

Cô nói nhỏ, gần như chỉ cho chính mình nghe:

Bình luận

Cô nói nhỏ, gần như chỉ cho chính mình nghe:

“Cá lạ bơi vào sông... thường là điềm chẳng lành.”

Bình luận

“Cá lạ bơi vào sông... thường là điềm chẳng lành.”

Gió từ lòng đầm nổi lên, mang theo tiếng gióng trống… và từ xa, có một làn bụi mờ đang hiện dần ở cuối chân trời.

Bình luận

Gió từ lòng đầm nổi lên, mang theo tiếng gióng trống… và từ xa, có một làn bụi mờ đang hiện dần ở cuối chân trời.

Vài ngày sau, sông Đào Lạc nước trong như gương. Mặt trời sắp lặn, vạt nắng vàng rải từng lằn ánh sáng nhảy nhót theo nhịp sóng lăn tăn. Mùi nước giặt vải hòa với mùi bùn sông, ngai ngái nhưng quen thuộc.

Bình luận

Vài ngày sau, sông Đào Lạc nước trong như gương. Mặt trời sắp lặn, vạt nắng vàng rải từng lằn ánh sáng nhảy nhót theo nhịp sóng lăn tăn. Mùi nước giặt vải hòa với mùi bùn sông, ngai ngái nhưng quen thuộc.

Người mẹ đang quỳ bên tảng đá, tay vắt mạnh mảnh vải nhuộm chàm. Cậu bé Mộc đứng chênh vênh ở mép bờ, dùng que tre vẽ ngoằn ngoèo xuống cát.

Bình luận

Người mẹ đang quỳ bên tảng đá, tay vắt mạnh mảnh vải nhuộm chàm. Cậu bé Mộc đứng chênh vênh ở mép bờ, dùng que tre vẽ ngoằn ngoèo xuống cát.

“Mẹ, hôm nay giặt nhiều thế?”

Bình luận

“Mẹ, hôm nay giặt nhiều thế?”

“Càng gần mồng một, người ta càng gửi thêm. Lúc nghèo, áo sạch cũng là cách giữ phẩm giá, con à.”

Bình luận

“Càng gần mồng một, người ta càng gửi thêm. Lúc nghèo, áo sạch cũng là cách giữ phẩm giá, con à.”

Cậu bé gật gù, rồi bỗng ngẩng đầu.

Bình luận

Cậu bé gật gù, rồi bỗng ngẩng đầu.

“Có nghe không mẹ?”

Bình luận

“Có nghe không mẹ?”

Tiếng vó ngựa. Nhỏ, rồi to dần. Cả hai cùng lặng đi.

Bình luận

Tiếng vó ngựa. Nhỏ, rồi to dần. Cả hai cùng lặng đi.

“Thấp đầu xuống!” – Người mẹ nói rất khẽ, nhưng gấp.

Bình luận

“Thấp đầu xuống!” – Người mẹ nói rất khẽ, nhưng gấp.

Cô giật tay con, kéo chạy ngược theo triền cỏ lau. Không về lối chính mà men theo bờ nước, luồn vào lối mòn cũ phủ đầy rễ cây.

Bình luận

Cô giật tay con, kéo chạy ngược theo triền cỏ lau. Không về lối chính mà men theo bờ nước, luồn vào lối mòn cũ phủ đầy rễ cây.

Chưa kịp thở, họ đã nhìn thấy làng chài Yên Cơ phía xa, thấp thoáng sau những tán tre.

Bình luận

Chưa kịp thở, họ đã nhìn thấy làng chài Yên Cơ phía xa, thấp thoáng sau những tán tre.

“Mùi khói. Và… tiếng la hét.”

Bình luận

“Mùi khói. Và… tiếng la hét.”

Người mẹ khụy người, ôm con nằm rạp trong đám cỏ dại.

Bình luận

Người mẹ khụy người, ôm con nằm rạp trong đám cỏ dại.

“Đừng thở mạnh. Nghe thôi.”

Bình luận

“Đừng thở mạnh. Nghe thôi.”

Tiếng roi vun vút. Một giọng rít lên bằng thứ tiếng Việt pha lẫn âm Triệu cứng đanh:

Bình luận

Tiếng roi vun vút. Một giọng rít lên bằng thứ tiếng Việt pha lẫn âm Triệu cứng đanh:

“Hậu duệ họ Hùng đâu? Khai ra! Ai giấu dòng Hùng thì tội như đồng đảng!”

Bình luận

“Hậu duệ họ Hùng đâu? Khai ra! Ai giấu dòng Hùng thì tội như đồng đảng!”

Một ông già bị lôi ra giữa sân. Máu me đầy mặt. Giọng ông run nhưng dõng dạc:

Bình luận

Một ông già bị lôi ra giữa sân. Máu me đầy mặt. Giọng ông run nhưng dõng dạc:

“Làng tôi chỉ có dân chài, không có ai họ Hùng.”

Bình luận

“Làng tôi chỉ có dân chài, không có ai họ Hùng.”

“Dân chài?” – Tên chỉ huy nhếch mép – “Dân chài nào khâu áo tơ, giấu gươm đồng dưới đáy chum, còn không chịu giao nộp trống đồng nữa chứ?”

Bình luận

“Dân chài?” – Tên chỉ huy nhếch mép – “Dân chài nào khâu áo tơ, giấu gươm đồng dưới đáy chum, còn không chịu giao nộp trống đồng nữa chứ?”

Hắn quay phắt lại, vung tay:

Bình luận

Hắn quay phắt lại, vung tay:

“Chém! Từ đứa lớn đến con nít!”

Bình luận

“Chém! Từ đứa lớn đến con nít!”

Tiếng thét bật lên. Lũ lính Triệu xông vào từng nhà. Cảnh vật như lật úp.

Bình luận

Tiếng thét bật lên. Lũ lính Triệu xông vào từng nhà. Cảnh vật như lật úp.

Một người phụ nữ bị kéo tóc, đứa trẻ trên tay rơi xuống đất, khóc nấc. Một thanh niên lao ra từ nóc nhà, cầm rìu chém được một tên lính thì lập tức bị đâm lòi ruột. Mái tranh cháy. Máu bắn lên vách đất. Gà vịt bay tán loạn.

Bình luận

Một người phụ nữ bị kéo tóc, đứa trẻ trên tay rơi xuống đất, khóc nấc. Một thanh niên lao ra từ nóc nhà, cầm rìu chém được một tên lính thì lập tức bị đâm lòi ruột. Mái tranh cháy. Máu bắn lên vách đất. Gà vịt bay tán loạn.

Mẹ Mộc nắm chặt tay con, mặt trắng bệch. Cậu bé thì toàn thân run lên, đôi mắt mở to như sắp vỡ.

Bình luận

Mẹ Mộc nắm chặt tay con, mặt trắng bệch. Cậu bé thì toàn thân run lên, đôi mắt mở to như sắp vỡ.

“Mẹ ơi… sao họ giết cả trẻ con?”

Bình luận

“Mẹ ơi… sao họ giết cả trẻ con?”

Người mẹ siết con vào lòng, giọng như nghẹn lại:

Bình luận

Người mẹ siết con vào lòng, giọng như nghẹn lại:

“Chúng không diệt người. Chúng diệt ký ức.”

Bình luận

“Chúng không diệt người. Chúng diệt ký ức.”

Tiếng binh khí va nhau. Tiếng hét đau đớn. Một ngôi nhà bị đốt cháy hoàn toàn, lửa văng cả vào đám cỏ gần họ. Mẹ Mộc kéo cậu bé lùi xa hơn.

Bình luận

Tiếng binh khí va nhau. Tiếng hét đau đớn. Một ngôi nhà bị đốt cháy hoàn toàn, lửa văng cả vào đám cỏ gần họ. Mẹ Mộc kéo cậu bé lùi xa hơn.

“Mộc, nghe mẹ. Giờ con không được khóc. Không được lên tiếng. Con là hơi thở cuối cùng của cả một dòng máu.”

Bình luận

“Mộc, nghe mẹ. Giờ con không được khóc. Không được lên tiếng. Con là hơi thở cuối cùng của cả một dòng máu.”

“Nhưng mẹ… mẹ ơi, chúng ta có thể giúp…”

Bình luận

“Nhưng mẹ… mẹ ơi, chúng ta có thể giúp…”

“Giúp bằng gì? Con định lao ra đánh với bọn nó à?”

Bình luận

“Giúp bằng gì? Con định lao ra đánh với bọn nó à?”

Cô bật cười khẽ, đứt quãng. Trên má nước mắt lăn dài.

Bình luận

Cô bật cười khẽ, đứt quãng. Trên má nước mắt lăn dài.

“Mẹ biết. Mẹ biết con muốn cứu người. Nhưng nếu con chết, thì ai sẽ kể lại cho đời sau?”

Bình luận

“Mẹ biết. Mẹ biết con muốn cứu người. Nhưng nếu con chết, thì ai sẽ kể lại cho đời sau?”

Tiếng trẻ con khóc lạc giọng. Một bà lão ôm cháu bị lôi ra, lính Triệu cười sằng sặc, rồi vung đao.

Bình luận

Tiếng trẻ con khóc lạc giọng. Một bà lão ôm cháu bị lôi ra, lính Triệu cười sằng sặc, rồi vung đao.

Cậu bé Mộc bật dậy. Người mẹ phải ghì lại, tay bị cào rướm máu.

Bình luận

Cậu bé Mộc bật dậy. Người mẹ phải ghì lại, tay bị cào rướm máu.

“Con không thể!”

Bình luận

“Con không thể!”

“Con phải! Nếu con không sống… thì họ chết vô ích!”

Bình luận

“Con phải! Nếu con không sống… thì họ chết vô ích!”

Lửa cháy mỗi lúc một gần. Tro bụi bay lả tả. Gió đổi chiều mang mùi thịt cháy, nước mắt, và cả nỗi tàn nhẫn của lịch sử.

Bình luận

Lửa cháy mỗi lúc một gần. Tro bụi bay lả tả. Gió đổi chiều mang mùi thịt cháy, nước mắt, và cả nỗi tàn nhẫn của lịch sử.

Trời chưa sáng hẳn. Một lớp sương mù lững lờ trên mặt nước như tấm lụa buồn quấn quanh xác một vùng đất đã chết.

Bình luận

Trời chưa sáng hẳn. Một lớp sương mù lững lờ trên mặt nước như tấm lụa buồn quấn quanh xác một vùng đất đã chết.

Bên bờ sông, người mẹ trẻ trong bộ áo nâu sờn dắt theo con trai, mái tóc rối bời vì chạy trốn cả đêm, bàn chân nứt toác vì gai dại.

Bình luận

Bên bờ sông, người mẹ trẻ trong bộ áo nâu sờn dắt theo con trai, mái tóc rối bời vì chạy trốn cả đêm, bàn chân nứt toác vì gai dại.

“Mẹ ơi…” – đứa trẻ nắm chặt tay mẹ, giọng thì thào – “…có người theo sau…”

Bình luận

“Mẹ ơi…” – đứa trẻ nắm chặt tay mẹ, giọng thì thào – “…có người theo sau…”

“Suỵt. Đừng quay lại. Bước theo nhịp chân mẹ, nhớ chưa?”

Bình luận

“Suỵt. Đừng quay lại. Bước theo nhịp chân mẹ, nhớ chưa?”

Tiếng chó sủa vang vọng từ phía xa. Có tiếng vó ngựa dội qua mặt nước. Rồi một giọng lính Triệu, thô ráp, vang lên:

Bình luận

Tiếng chó sủa vang vọng từ phía xa. Có tiếng vó ngựa dội qua mặt nước. Rồi một giọng lính Triệu, thô ráp, vang lên:

“Bắt cho được con tiện nữ họ Mộc! Làng chài Yên Cơ đã tuyệt diệt, nhưng nó còn sống, và theo mật báo… nó mang theo một đứa trẻ.”

Bình luận

“Bắt cho được con tiện nữ họ Mộc! Làng chài Yên Cơ đã tuyệt diệt, nhưng nó còn sống, và theo mật báo… nó mang theo một đứa trẻ.”

Người mẹ rùng mình. Trong khoảnh khắc, cô dừng lại, ép con ngồi xuống đám cỏ lau dọc bờ.

Bình luận

Người mẹ rùng mình. Trong khoảnh khắc, cô dừng lại, ép con ngồi xuống đám cỏ lau dọc bờ.

“Con, nghe mẹ… từ đây trở đi, con phải tự sống.”

Bình luận

“Con, nghe mẹ… từ đây trở đi, con phải tự sống.”

“Không! Con không đi đâu hết, mẹ nói sẽ cùng—”

Bình luận

“Không! Con không đi đâu hết, mẹ nói sẽ cùng—”

“Không được cãi!” – Lần đầu tiên cô quát lớn. Rồi, giọng nghẹn lại – “…Con là máu Hùng Vương cuối cùng. Nếu con chết, dòng máu ấy tuyệt diệt.”

Bình luận

“Không được cãi!” – Lần đầu tiên cô quát lớn. Rồi, giọng nghẹn lại – “…Con là máu Hùng Vương cuối cùng. Nếu con chết, dòng máu ấy tuyệt diệt.”

Cô rút từ trong áo một chiếc ngọc bội khắc hình chim lạc và đưa cho con trai.

Bình luận

Cô rút từ trong áo một chiếc ngọc bội khắc hình chim lạc và đưa cho con trai.

“Giữ lấy. Dù cho có quên tên, quên mẹ… đừng để mất cái này. Khi con gặp người có thể đọc được ký hiệu này, con sẽ biết mình còn sống là vì điều gì.”

Bình luận

“Giữ lấy. Dù cho có quên tên, quên mẹ… đừng để mất cái này. Khi con gặp người có thể đọc được ký hiệu này, con sẽ biết mình còn sống là vì điều gì.”

Đứa bé gật đầu, nước mắt dàn dụa.

Bình luận

Đứa bé gật đầu, nước mắt dàn dụa.

Người mẹ ôm hôn con lần cuối, kéo xác một người dân làng đã ngã xuống bên bờ lau, giấu con vào trong đống xác chết khét mùi máu, rêu và khói.

Bình luận

Người mẹ ôm hôn con lần cuối, kéo xác một người dân làng đã ngã xuống bên bờ lau, giấu con vào trong đống xác chết khét mùi máu, rêu và khói.

“Mẹ sẽ dẫn chúng đi hướng khác. Con không được động đậy, không được thở mạnh, không được khóc… suốt ba ngày, ba đêm. Nếu trời thương, con sẽ sống.”

Bình luận

“Mẹ sẽ dẫn chúng đi hướng khác. Con không được động đậy, không được thở mạnh, không được khóc… suốt ba ngày, ba đêm. Nếu trời thương, con sẽ sống.”

Cô thì thầm lần cuối:

Bình luận

Cô thì thầm lần cuối:

“Mẹ xin lỗi… Xin đừng hận mẹ…”

Bình luận

“Mẹ xin lỗi… Xin đừng hận mẹ…”

Rồi cô chạy đi. Chạy ngược hướng sông, nơi có ánh lửa và tiếng vó ngựa đuổi đến gần.

Bình luận

Rồi cô chạy đi. Chạy ngược hướng sông, nơi có ánh lửa và tiếng vó ngựa đuổi đến gần.

Ngày thứ ba

Bình luận

Ngày thứ ba

Cái xác rỉ máu bên cạnh cậu bắt đầu trương lên. Mùi tanh trộn lẫn với hơi đất ẩm, với tiếng ruồi bâu. Cậu bé – tên gọi thường ngày là Mộc – không dám nhúc nhích.

Bình luận

Cái xác rỉ máu bên cạnh cậu bắt đầu trương lên. Mùi tanh trộn lẫn với hơi đất ẩm, với tiếng ruồi bâu. Cậu bé – tên gọi thường ngày là Mộc – không dám nhúc nhích.

Cậu nghe tiếng lính Triệu rít bên tai.

Bình luận

Cậu nghe tiếng lính Triệu rít bên tai.

“Kiểm tra từng bụi cỏ! Không được để sót!”

Bình luận

“Kiểm tra từng bụi cỏ! Không được để sót!”

“Mùi thối chỗ này nặng lắm – đào thử!”

Bình luận

“Mùi thối chỗ này nặng lắm – đào thử!”

Lưỡi cuốc chạm đất, một xác khác bị lật lên. Mộc nằm yên, tim như muốn nổ tung.

Bình luận

Lưỡi cuốc chạm đất, một xác khác bị lật lên. Mộc nằm yên, tim như muốn nổ tung.

Một bàn chân giẫm ngang bụng cậu.

Bình luận

Một bàn chân giẫm ngang bụng cậu.

Tiếng binh sĩ rít:

Bình luận

Tiếng binh sĩ rít:

“Tởm quá… toàn xác mục.”

Bình luận

“Tởm quá… toàn xác mục.”

“Đi! Không thấy gì thì đốt sạch!”

Bình luận

“Đi! Không thấy gì thì đốt sạch!”

Đêm hôm đó

Bình luận

Đêm hôm đó

Ánh lửa rực trời.

Bình luận

Ánh lửa rực trời.

Cậu nghe tiếng mẹ la hét ở phía xa, rồi im bặt. Cậu vén khẽ đống xác để nhìn ra thì thấy một tên tướng Triệu mặc áo giáp khác hẳn mấy tên tướng còn lại đang cầm một thanh đao đâm xuyên qua bụng mẹ cậu. Mộc nghiến răng ken ken, tay nắm thật chặt. Mắt cậu nhìn chằm chằm không chớp lấy một lần như thể muốn ghi nhớ thật kĩ hình dáng thằng khốn đó. 

Bình luận

Cậu nghe tiếng mẹ la hét ở phía xa, rồi im bặt. Cậu vén khẽ đống xác để nhìn ra thì thấy một tên tướng Triệu mặc áo giáp khác hẳn mấy tên tướng còn lại đang cầm một thanh đao đâm xuyên qua bụng mẹ cậu. Mộc nghiến răng ken ken, tay nắm thật chặt. Mắt cậu nhìn chằm chằm không chớp lấy một lần như thể muốn ghi nhớ thật kĩ hình dáng thằng khốn đó. 

Một lúc sau, giọng lính:

Bình luận

Một lúc sau, giọng lính:

“Đốt nốt lũ chài ngu dốt này. Không biết chúng che giấu hậu duệ Hùng Vương… là phản nghịch!”

Bình luận

“Đốt nốt lũ chài ngu dốt này. Không biết chúng che giấu hậu duệ Hùng Vương… là phản nghịch!”

Rồi tiếng lửa bén lên mái rơm. Rơm cháy nhanh. Lửa nuốt cả tiếng gió.

Bình luận

Rồi tiếng lửa bén lên mái rơm. Rơm cháy nhanh. Lửa nuốt cả tiếng gió.

Khói len vào trong mũi. Cậu bé ngạt thở, ho khẽ – rồi lại cắn răng câm lặng.

Bình luận

Khói len vào trong mũi. Cậu bé ngạt thở, ho khẽ – rồi lại cắn răng câm lặng.

Sáng ngày thứ tư.

Bình luận

Sáng ngày thứ tư.

Tất cả im lặng. Không tiếng người. Không tiếng ngựa. Không cả tiếng ruồi.

Bình luận

Tất cả im lặng. Không tiếng người. Không tiếng ngựa. Không cả tiếng ruồi.

Cậu bé lồm cồm bò ra từ đống xác cháy xám. Tay chân rớm máu. Mắt đỏ ngầu. Người phủ đầy muội tro và mảnh xương cháy.

Bình luận

Cậu bé lồm cồm bò ra từ đống xác cháy xám. Tay chân rớm máu. Mắt đỏ ngầu. Người phủ đầy muội tro và mảnh xương cháy.

Cậu bước về phía dòng sông – nhưng sông đã đen lại vì máu chảy, phản chiếu ánh lửa đêm qua.

Bình luận

Cậu bước về phía dòng sông – nhưng sông đã đen lại vì máu chảy, phản chiếu ánh lửa đêm qua.

Cậu ngồi thụp xuống đất.

Bình luận

Cậu ngồi thụp xuống đất.

“Mẹ…” – cậu gọi, chỉ một tiếng, rồi gục xuống. Cậu vén nhẹ đống xác nhìn ra thấy một tên tướng quân Triệu mặc giáp khác biệt với những tên khác đang cầm đao đâm vào bụng mẹ cậu.

Bình luận

“Mẹ…” – cậu gọi, chỉ một tiếng, rồi gục xuống. Cậu vén nhẹ đống xác nhìn ra thấy một tên tướng quân Triệu mặc giáp khác biệt với những tên khác đang cầm đao đâm vào bụng mẹ cậu.

Mộc nghiến răng ken két, tay nắm chặt lại cố ghi nhớ kĩ hình dáng, khuôn mặt tên tướng Triệu. Cậu tiếp tục nằm im, nín thở chờ quân Triệu đi hết.

Bình luận

Mộc nghiến răng ken két, tay nắm chặt lại cố ghi nhớ kĩ hình dáng, khuôn mặt tên tướng Triệu. Cậu tiếp tục nằm im, nín thở chờ quân Triệu đi hết.

Khi mặt trời lên ngang đầu.

Bình luận

Khi mặt trời lên ngang đầu.

Một tiếng lách cách vang lên phía sau. Có bước chân – nhẹ như cỏ chạm đất.

Bình luận

Một tiếng lách cách vang lên phía sau. Có bước chân – nhẹ như cỏ chạm đất.

Một người… hoặc bóng một người… đang tiến lại.

Bình luận

Một người… hoặc bóng một người… đang tiến lại.

Khoác áo choàng xám, đầu đội mũ trùm kín, tay cầm gậy trúc, bước ra từ rìa rừng.

Bình luận

Khoác áo choàng xám, đầu đội mũ trùm kín, tay cầm gậy trúc, bước ra từ rìa rừng.

Khi đến gần đứa bé, người ấy cúi xuống, đưa ngón tay chạm vào miếng ngọc bội rơi trên ngực cậu.

Bình luận

Khi đến gần đứa bé, người ấy cúi xuống, đưa ngón tay chạm vào miếng ngọc bội rơi trên ngực cậu.

Một lúc sau, người đó khẽ lẩm bẩm:

Bình luận

Một lúc sau, người đó khẽ lẩm bẩm:

“Mắt phượng. Lông mày kiếm. Trên ngực là phù ấn Lạc Hùng…”

Bình luận

“Mắt phượng. Lông mày kiếm. Trên ngực là phù ấn Lạc Hùng…”

“Sống sót qua tro máu… quả là người trời chọn.”

Bình luận

“Sống sót qua tro máu… quả là người trời chọn.”

Người đó cởi tấm áo choàng, nhẹ nhàng quấn lấy đứa bé đang mê man. Trước khi bế cậu đi, người đó nhìn lại đống tàn tro cháy đen.

Bình luận

Người đó cởi tấm áo choàng, nhẹ nhàng quấn lấy đứa bé đang mê man. Trước khi bế cậu đi, người đó nhìn lại đống tàn tro cháy đen.

“Thời thế chưa đến, nhưng cội rễ chưa chết.”

Bình luận

“Thời thế chưa đến, nhưng cội rễ chưa chết.”

“Lửa đốt được làng... nhưng không đốt được máu.”

Bình luận

“Lửa đốt được làng... nhưng không đốt được máu.”


Truyện tương tự

Bình luận