Trời đất thuở khai thiên lập địa đã phân làm ba cấp: tiên, yêu và người. Thần tiên cai quản hai cấp thấp hơn. Yêu tinh thường chia làm hai loại, yêu tinh tốt muốn đắc đạo nỗ lực tu luyện, tích đức; còn yêu tinh xấu chỉ muốn gia tăng đạo hạnh, tìm cách hút dương khí của người phàm. Con người thuộc cấp thấp nhất, vòng đời chịu sự cai quản trực tiếp từ thần tiên, tuổi thọ chỉ trong trăm năm đổ lại.
Bình luận
Bình luận
Ấy vậy mà, ở huyện Nhất Sơn có một tin truyền miệng về vị tiên nhân ẩn thân nơi rừng sâu, có thể cướp mạng người từ tay Diêm Vương trở về.
Bình luận
Bình luận
Ban đầu chuyện này chỉ lan truyền trong huyện, sau dần lại lan qua các huyện lân cận. Trong khu rừng rộng lớn ngay cạnh huyện Nhất Sơn là nơi trú ngụ của yêu ma quỷ quái, nhưng càng đi sâu vào cuối khu rừng, sau một ngọn núi lớn, chính là nơi ở của vị tiên nhân kia.
Bình luận
Bình luận
Chuyện này có phần hơi đối ngược. Cả khu rừng khung cảnh thơ mộng phía trước là chốn tà ma, trong khi nơi âm u ngay sau ngọn núi lại là nơi trú ngụ của một vị tiên nhân.
Bình luận
Bình luận
Vị tiên cô này chỉ cứu người chết, không cứu người còn sống. Người ta kể lại rằng, tiên cô với chủ quản địa ngục có mối thù truyền kiếp, nên vị này mới muốn cướp người lẽ ra phải xuống địa ngục từ tay Diêm Vương.
Bình luận
Bình luận
Người lớn kẻ nhỏ trong huyện chưa ai chưa nghe qua về truyền thuyết này, nhiều nhà có người thân đau ốm đều mong muốn đưa lên núi chữa trị, chỉ là e ngại đoạn đường tới được chốn thần tiên ấy đầy rẫy yêu tà. Đã có rất nhiều người bỏ mạng, nên sau này người ta tin rằng đây vốn dĩ chỉ là tin đồn mà thôi. Tận sâu trong khu rừng đầy yêu ma lại có một vị tiên cô, không phải hoang đường lắm sao?
Bình luận
Bình luận
Nhưng dù có vô lý đến đâu thì Hà gia trang cũng không còn chọn lựa nào khác. Hà gia trang là tiểu thương nhỏ trong huyện. Lão gia, phu nhân Hà gia đều đã có tuổi, trong nhà chỉ có một đứa con trai lớn. Đại thiếu gia Hà gia không may bị trúng độc đã hai hôm nay. Đại phu trong huyện đều lắc đầu chịu thua không chữa trị nổi. Đến hôm thứ hai thì độc tố đã lan ra khắp người, toàn thân biến thành màu tím bầm, hơi thở chỉ còn trong khoảnh khắc thôi.
Bình luận
Bình luận
Hà lão gia đứng ngồi không yên, không muốn nhìn đứa con trai duy nhất cứ thế mà ra đi, nên cùng trên dưới hơn chục gia nhân khiêng kiệu mang đại thiếu gia tiến vào khu rừng cạnh huyện tìm vị tiên cô trong lời đồn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Nhạc Tiên Ông buông cần câu, lão ngồi cả buổi vẫn chưa câu được con cá nào, còn không phải là do nha đầu trước mặt hay sao. Nước dưới hồ đã đóng băng gần nửa, người lão cũng sắp bốc khói lạnh.
Bình luận
Bình luận
Nha đầu trong lời Tiên Ông là một cô nương trẻ, nếu tính theo người phàm chắc cũng chưa qua độ tuổi trăng tròn, nhưng kẻ có thể ngồi ở Viện Nhạc cùng với Nhạc Tiên Ông thì không thể là phàm nhân được.
Bình luận
Bình luận
Nàng nghe vậy mới vươn vai, người uể oải đứng lên. Thú vui của tiên nhân cũng ác độc quá rồi. Nhạc Tiên Ông câu cá ngay chính tại hồ lão nuôi, sau khi cá mắc câu, lão sẽ ngắm nhìn nó một lúc rồi thả lại xuống hồ. Đây là loại phúc đức gì? Lũ cá dưới hồ nên cảm thấy may mắn vì được thả, hay phải lo sợ vì không biết khi nào lại bị mắc câu?
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Khói lạnh ngày càng nghi ngút hơn, băng đã lan tới dây câu của Tiên Ông, lão không cách nào kéo nó lên được. Nha đầu này đang muốn đóng băng cả Viện Nhạc của lão sao?
Bình luận
Bình luận
“Vì ta? Lão đem nghiệp chướng của kẻ khác đổ lên người ta không phải oan uổng cho ta lắm sao?” Nàng bước ngược phía với hướng Tiên Ông ngồi, ra đến bậc thềm không hay việc mũ áo choàng đã rơi xuống, để lộ mái tóc trắng xóa.
Bình luận
Bình luận
Nàng ta kiếp này là một bông tuyết thành tinh, trải qua ngàn năm tu luyện mà đắc đạo thành tiên. Chuyện này trên thế gian cũng chẳng có mấy người làm được. Vậy nên Tiên Ông mới thường hay bảo, mọi việc đều có thể thay đổi chỉ bằng một ý niệm. Ai có ngờ được một bông tuyết vô tri lại nắm lấy ý niệm thay đổi vận mệnh đời mình đâu chứ? Nhưng nàng ta cũng như lũ cá dưới hồ, tránh được lưỡi câu, không tránh được hồ chứa.
Bình luận
Bình luận
“Ta cùng lắm chỉ chọn một chốn nương thân. Yêu tinh loan tin, con người cả tin, sau cùng lại thành nghiệp chướng của ta hết thảy sao?”
Bình luận
Bình luận
“Ngươi biết rõ chuyện mà còn không can dự.” Tiên Ông bất lực thả cần câu, nhìn hồ cá trước mặt đã đóng thành tảng băng lớn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Nàng ta không nói nữa mà phi thân bỏ đi mất. Nhạc Tiên Ông nghĩ ngợi một hồi, sau đó vẫy phất trần trắng, tảng băng lớn liền quay về hình dáng ban đầu. Lần nào nàng ta ghé qua cũng âm mưu phá hủy hồ cá của lão. Làm cá trong hồ thì có gì không tốt, so với biển lớn đầy nguy hiểm, yên ổn trong hồ không phải tốt hơn sao?
Bình luận
Bình luận
Lần đầu lão gặp nha đầu này là từ lúc nàng ta còn là một bông tuyết trắng, nói chính xác hơn là lần đầu trong kiếp này.
Bình luận
Bình luận
Năm đó tuyết phủ trắng xóa tại Viện Nhạc. Nhạc Tiên Ông cũng ngồi tại hồ cá buông cần câu. Có một bông tuyết trắng bám trên vai lão, gắng gượng để không bị gió thổi đi. Tiên Ông nhìn thấy vậy liền bảo nó:
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Thật không ngờ, một bông tuyết bé nhỏ trải qua mấy năm hấp thụ tiên khí ở Viện Nhạc mà hóa thành hình người, lão gọi nàng là Hàn Tiểu Vy. Tiếp đó nàng khổ luyện tu tiên thêm vài ngàn năm rồi đắc đạo.
Bình luận
Bình luận
Hàn Tiểu Vy rời Viện Nhạc trở về khu rừng Thanh Trúc. Nơi này vốn là chỗ của bọn yêu tinh. Nàng phủ nhận mình là thần tiên, quay lại chốn hạ giới, nhưng yêu giới cũng không thể thu nhận nàng được, vì thực tế nàng đã đắc đạo rồi. Không ai hiểu nổi việc gì nàng ta phải mất công tu luyện, tích đức mấy ngàn năm để đắc đạo, đến lúc trở thành thần tiên lại quay sang chối bỏ chứ.
Bình luận
Bình luận
Nàng ta dựng lên một ngọn núi lớn nơi cuối khu rừng, ven theo con đường nhỏ ra sau núi chính là chỗ ở của nàng, gọi là Hàn Băng Cốc. Không khí trước và sau ngọn núi khác hẳn nhau, không kể ngày đêm hay mùa nào, Hàn Băng Cốc đều có tuyết rơi, hàn khí dày đặc. Đám yêu tinh ở khu rừng không hoan nghênh nàng ta, nhưng cũng không chịu nổi cái lạnh sau núi nên chẳng dám bén mảng tới. Trước đó có kẻ muốn tới kiếm nàng quyết chiến, ai ngờ chỉ vừa đặt chân ra sau núi đã bị đóng băng rồi vỡ vụn thành từng mảnh, sau dần, không ai đánh động gì đến ngọn núi cũng như cốc chủ ở đó nữa.
Bình luận
Bình luận
Nàng nương theo mây đến giữa khu rừng, xuyên qua kẽ lá nhìn thấy phía dưới có một kiệu lớn tám người khiêng. Lại có người đến tìm nàng cứu mạng hay sao? Đây rõ là con đường chết mà sao lắm kẻ đâm đầu vào.
Bình luận
Bình luận
Phía trước đã thấy Lão Hồ Ly đợi sẵn, lão già này chính là kẻ loan tin trong rừng có tiên nhân. Hàn Tiểu Vy nhìn lại phía kiệu, hiện giờ chỉ có bốn người khiêng thôi, xem ra số còn lại đã bỏ mạng rồi, đi trước kiệu là Hà lão gia của huyện Nhất Sơn. Tốc độ của đám người này chậm dần, không chừng đã mất sức cả rồi. Lão Hồ Ly lao tới, bữa ăn thịnh soạn dâng đến tận miệng lão còn gì. Gia nhân thấy yêu tinh liền hốt hoảng bỏ kiệu chạy bạt mạng, chỉ còn Hà lão gia đứng chắn trước kiệu của con trai mình. Nàng nhịn không được mà phi thân xuống. Lão Hồ Ly chỉ nghe thấy hơi lạnh liền biết có chuyện không ổn, nhanh chóng rút lui. Con trai của lão chính là kẻ đến kiếm chuyện bị đóng băng tan mất xác ở sau ngọn núi, nên lão ta đối với Hàn Tiểu Vy lòng đầy oán hận.
Bình luận
Bình luận
Nàng đứng cách Hà lão gia một đoạn khá xa, nhưng cả Hà lão gia và con trai y trong kiệu đều đã đóng băng, để thêm một khắc e là cả hai sẽ vỡ vụn mà tan biến mất nên nàng làm phép mang họ cùng đám gia nhân ra ngoài khu rừng.
Bình luận
Bình luận
“Ta sẽ giữ mạng của người này thêm vài ngày, ngươi mau chóng trở về tìm Trần đại phu ở kinh thành, hắn có cách chữa độc. Về sau, đừng trở lại nơi này nữa.”
Bình luận
Bình luận
Hà lão gia quỳ gối vái lạy cảm tạ, sau đó lay số gia nhân còn lại tỉnh dậy rồi khiêng người trở về, dù có ai hỏi tới, lão cũng không hé răng về việc đã gặp Tiên cô.