Lời mở đầu: Nhân gian vạn vật đều xoay vần theo quy luật của tự nhiên, thế nhưng con người lại là kẻ tham lam vô độ, bất chấp thủ đoạn làm theo ý muốn của mình. Mưu cầu quyền lực, ham muốn trường sinh bất tử, đều là thứ dục vọng vô thường mãi mãi chẳng có ai đạt được. Và chính vì thế những câu chuyện về bùa chú, huyết ngãi hay tà thuật, đã được lưu truyền đời đời như một lời cảnh tỉnh cho mai sau.
Bình luận
Bình luận
“Và trong màn sương mờ ảo của cõi tâm linh, tồn tại những thể linh vật mà khi nhắc đến sẽ khiến kẻ khóc, kẻ sợ đến chết. Bên cạnh, cũng sẽ có kẻ gan dạ lại càng thêm tò mò…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Đêm đã khuya, không gian ngôi làng Nhài lặng lẽ như chìm sâu trong giấc ngủ. Bóng tối dày đặc bao phủ mọi nẻo đường, chỉ còn lại chút ánh sáng yếu ớt từ những chiếc đèn dầu leo lét trong các căn nhà tranh cũ kỹ. Sương mù nhẹ nhàng len lỏi qua từng mái nhà, bò trườn trên những bờ tường, tạo nên một lớp màn mờ ảo đầy u uất. Xa xa, tiếng chó tru kéo dài từng hồi, đan xen trong tiếng gió rít qua những tán cây, như tiếng gọi từ cõi âm vọng về.
Bình luận
Bình luận
Ở giữa làng, dưới gốc cây đa cổ thụ, nhóm người của Bạch Phàn đã tập trung. Họ đứng im lìm, ánh mắt đầy căng thẳng và kiên định. Trước mặt họ là một miếu thờ nhỏ, nơi người làng tin rằng đang bị ám bởi ma thần vòng – một linh hồn chưa được siêu thoát, mang theo sự oán hận mãnh liệt. Đêm nào cũng vậy, từ miếu thờ này phát ra những tiếng cười rợn người, tiếng khóc ai oán, làm cho ai đi ngang cũng phải rùng mình.
Bình luận
Bình luận
Cách đây vài hôm, các thanh niên trẻ tuổi ở làng Nhài bỗng nhiên lần lượt tự thắt cổ không một lý do. Điều đặc biệt trước khi chết họ đã chứng kiến cảnh tượng khủng khiếp nào đó. Vì vậy, trưởng làng cho mời pháp sư Bạch Phàn đến đây để giúp cho người dân được ngủ yên.
Bình luận
Bình luận
Bạch Phàn, một người đàn ông trung niên với khuôn mặt hốc hác và đôi mắt sắc lạnh, là người dẫn đầu trong đợt trừ tà này. Ông mặc chiếc áo dài nâu, trên tay cầm một lá bùa chú màu đỏ, lấm tấm những ký hiệu kỳ bí. Bên cạnh ông còn có hai đệ tử, tên là Tam và Tứ. Hai người họ có nhiệm vụ bày biện đồ cúng và ghi chép sau mỗi nghi lễ.
Bình luận
Bình luận
Xung quanh có thêm vài người đàn ông dũng cảm trong làng, cầm gậy và nhang, tay chân run rẩy nhưng vẫn cố đứng vững, sẵn sàng đối mặt với thứ tà ác đang chờ đợi.
Bình luận
Bình luận
Gió thổi mạnh hơn, cuốn theo những chiếc lá rơi xào xạc trên mặt đất. Rồi bất chợt, không khí xung quanh họ trở nên lạnh ngắt. Một luồng sương mờ từ từ tụ lại, dày đặc dần, như muốn che phủ cả ngôi làng. Từ trong lớp sương đó, một bóng hình hiện lên, mờ mờ ảo ảo. Đó là một người phụ nữ, mặc tứthân màu đỏ rách rưới, mái tóc dài buông xõa che nửa khuôn mặt. Đôi mắt của cô sáng lên trong đêm tối, lóe lên tia nhìn đầy hận thù và oán hận.
Bình luận
Bình luận
Một tiếng cười khẽ vang lên, nhẹ như làn khói nhưng đủ để làm lạnh sống lưng bất kỳ ai đứng đó. Tiếng cười của ma thần vòng văng vẳng trong không khí, như len lỏi vào từng tế bào, làm mọi người cứng đờ.
Bình luận
Bình luận
“Các ngươi nghĩ có thể đuổi ta đi sao?” Giọng nói mỏng manh nhưng sắc bén, vang vọng như đến từ một nơi rất xa. Lời nói ấy mang theo sự oán hận, như một lời trách móc, một sự khinh bỉ lẫn nỗi đau không thể diễn tả.
Bình luận
Bình luận
Bạch Phàn siết chặt lá bùa trong tay, đôi mắt ông không rời khỏi bóng ma trước mặt. Ông bắt đầu niệm chú, từng chữ phát ra từ miệng ông chậm rãi, chắc nịch, như lời khẩn cầu đến các thần linh bảo hộ. Lá bùa trong tay ông phát sáng yếu ớt, như ngọn lửa le lói giữa đêm tối mịt mùng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Nhưng ma thần vòng không chịu thua. Linh hồn của cô lao tới, lướt qua không khí như một làn khói. Những người xung quanh hét lên, run rẩy lùi lại khi thấy bóng hình trắng toát ấy tiếp cận Bạch Phàn. Nhưng ông vẫn đứng vững, giơ cao lá bùa như muốn phong ấn linh hồn đầy oán hận này.
Bình luận
Bình luận
Tam thấy sư phụ bị tấn công, ra hiệu với Tứ cùng nhau tiếp sức chống đỡ tạm thời, tranh thủ thời gian để Bạch Phàn giao chiến.
Bình luận
Bình luận
Đúng lúc đó, một sức mạnh vô hình từ linh hồn của ma thần vòng ập tới, đẩy Bạch Phàn lùi về phía sau. Cảm giác lạnh ngắt như băng đá truyền khắp cơ thể ông, làm ông lảo đảo. Ông ngã khuỵu xuống, vết thương sâu hiện lên trên mặt, máu từ khóe miệng chảy ra, đỏ thẫm như báo hiệu một điềm xấu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
`Trong cơn đau đớn, Bạch Phàn ngước nhìn về phía hai đệ tử, giọng ông yếu ớt như chỉ còn chút hơi tàn. “Lam Tầm… cứu lấy làng…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Lam Tầm giật mình tỉnh dậy, mồ hôi túa ra, nhịp thở gấp gáp như thể vừa chạy trốn khỏi một thứ gì đó khủng khiếp. Căn phòng tối om, chỉ có ánh trăng nhợt nhạt chiếu qua khe cửa sổ, rọi lên khuôn mặt đầy hoang mang của cậu. Cảm giác đau nhói ở vết bớt trên trán khiến cậu theo phản xạ đưa tay lên sờ, và cơn đau dường như càng lúc càng lan tỏa, giống như lời cảnh báo từ một nơi nào đó vô hình.
Bình luận
Bình luận
Lam Tầm cố định thần lại, nhưng hình ảnh về bóng ma thần vòng, khuôn mặt kiên cường của Bạch Phàn, và câu nói cuối cùng của ông: “Lam Tầm… cứu lấy làng…” cứ mãi lặp đi lặp lại trong tâm trí. Cậu không thể xóa nhòa đi cảm giác chân thực của giấc mơ – như thể cậu vừa trực tiếp đối mặt với thứ tà ác mà Bạch Phàn đã chống chọi.
Bình luận
Bình luận
Một cảm giác lạnh buốt bao trùm lấy tâm trí cậu, cùng với đó là nỗi sợ không tên cứ bủa vây. Lam Tầm tự hỏi liệu giấc mơ đó có phải là điềm báo, là lời nhắn nhủ mà cậu không thể bỏ qua. Nhưng sâu thẳm trong cậu vẫn là một sự mâu thuẫn, cảm giác chán nản và bất lực khiến cậu không tìm được lối thoát.
Bình luận
Bỗng nhiên Lam Tầm nghe tiếng ồn và còi xe của cảnh sát, cậu vội quơ cái áo rồi chạy ra ngoài, thấy xung quanh nhà bà Mẫn đông đúc người, ánh đèn pin của pháp y chiếu sáng từng góc nhà. Lam Tầm nhướng người nghe được cuộc đối thoại rời rạc, hé lộ về tình trạng bất ổn của cô con gái bà Mẫn.
Bình luận
Bình luận
Lúc này cậu nhìn thấy bà Mẫn đang khóc lóc dưới dây thòng lọng đang treo lơ lửng. Cô con gái út bị trầm cảm đã lâu, từ sau vụ bị một nhóm người cưỡng hiếp vào mười năm trước. Vụ án này quá lòng vòng, nên điều tra cũng rất qua loa, không ngờ cô gái tội nghiệp lại chọn cách dại dột này để giải thoát.
Bình luận
Bình luận
Lam Tầm cảm thấy một luồng khí lạnh toát ra từ chiếc dây thòng lọng, cảm giác như có thứ gì đó siêu nhiên lẩn khuất. Dường như có một linh hồn không thể siêu thoát, tạo ra không khi căng thẳng và rờn rợn. Cậu kéo áo khoác lên và quay nhanh trở về nhà, đóng chặt cửa.
Bình luận
Bình luận
Đồng hồ chỉ đúng vào ba giờ sáng. Lam Tầm không tài nào ngủ được, trong lòng như có một sự thôi thúc. Cậu ngồi vào bàn máy tính, lục tìm về những câu chuyện xoay quanh sợi dây thòng lọng và cái chết oan khuất. Hơn hàng trăm kết quả hiện lên, đặc biệt có một câu chuyện bắt nguồn từ ngôi làng cổ xa xưa, nơi từng có một cô gái chết tức tưởi do bị thắt cổ treo lên cây…
Bình luận
Bình luận
Lam Tầm tự dưng thấy lạnh sống lưng đến đoạn ấy. Cậu vội tắt máy, nhưng hình ảnh sợi dây cứ bám chặt trong tâm trí. Cậu đứng dậy và lao thẳng lên giường, nhắm mắt.
Bình luận
Bình luận
Chợt, cậu nghe tiếng bước chân sầm sập ở ngoài cửa, theo sau là âm thanh xô xát va chạm rất rõ ràng. Lam Tầm dỏng tai nghe, cảm giác như có giọng nói rì rào trong đêm. Cuối cùng không thể chịu được nữa, Lam Tầm khoác áo treo gần đó và mở cửa. Nhưng khi cậu vừa đặt chân ra khỏi ngưỡng cửa, một luồng sáng chói loà ấp đến, kéo cậu vào một không gian kỳ lạ. Mọi thứ xung quanh trở nên nhạt nhoà, xoay vòng, hình ảnh nhòe nhoẹt rồi đột ngột biến mất.
Bình luận
Bình luận
Trong cơn mơ màng, Lam Tầm thấy mình rơi vào một khoảng không vô tận, mọi giác quan đều bị đảo lộn. Khi ánh sáng dịu đi, Lam Tầm thấy mình đang đứng giữa một con đường đất. Khung cảnh không giống với hiện tại.
Bình luận
Bình luận
Bao quanh Lam Tầm là cánh đồng trải dài trong ánh trăng mờ nhạt. Không gian yên tĩnh một cách lạ thường, đến mức nghe được tiếng gió lộng hú qua cánh đồng cỏ lau cao gần đầu người. Một cảm giác lạnh buốt lan toả, khiến Lam Tầm khẽ rùng mình. Tiếp tục bước đi chậm rãi, cậu tiến thẳng về phía trước. Ngôi làng hiện ra trước mắt, những ngôi nhà có mái lá xập xệ, phủ màu theo thời gian, như thể đã bị bỏ quên tự bao giờ. Tiếng chó tru văng vẳng từ xa, cậu liếc nhìn quanh, vài bóng người lấp ló sau khung cửa nhỏ. Đôi mắt chứa đựng vẻ cảnh giác và bí hiểm. Từ đâu một bà lão khoác áo màu xám cũ kỹ xuất hiện ở góc đường, ánh mắt sâu thẳm nhìn Lam Tầm từ đầu đến chân, khẽ lẩm bẩm:
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
“Tự mình đi tiếp chắc sẽ tìm thấy lối ra mà thôi.” Lam Tầm đi mãi, đi mãi, cuối cùng dừng lại ở cuối con đường đất. Một ngôi miếu nhỏ đơn độc đứng cạnh gốc cây đa. Ánh sáng yếu ớt từ cây đèn dầu treo trước miếu chiếu ra, đổ bóng mờ ảo và kỳ quái ra trước.
Bình luận
Bình luận
Lam Tầm bước tới gần, như một thói quen cúi người lạy ba cái như cha mẹ từng dạy. “Phải biết tôn trọng những người khuất mặt, để họ không theo ám.” Nhìn ngôi miếu mà rợn hết người, đã thế trên đó còn khắc dòng chữ: “Nơi đây thờ cô gái chết oan. Kẻ nào quấy phá sẽ phải trả giá.”
Bình luận
Bình luận
Đúng lúc đọc hết dòng chữ, Lam Tầm nhận lấy một ngọn gió thổi qua gáy. Cô gái chết oan đó đứng ở phía sau, một mắt bị lỏm vào, máu me khắp mặt đang quan sát Lam Tầm từ phía sau.
Bình luận
Bình luận
Đó chỉ là do cậu tưởng tượng ra thôi, khi Lam Tầm quay lưng lại. Hai bóng dáng cao to của hai thanh nhiên đang chỉ tay vào người cậu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Người cao trông rất hiểu chuyện, có vẻ chững chạc hơn người kia. Lam Tầm bối rối, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bình luận
Bình luận
“Tôi nhớ mình bước ra cánh cửa rồi… ánh sáng… dây thòng lọng… nơi đây.” Lam Tầm sợ hãi quá độ nên nói sảng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Tam và Tứ trố mắt nhìn Lam Tầm bần thần ngồi bệt ra đất. Cuối cùng cả hai đưa Lam Tầm rời khỏi miếu hoang, trở về nhà gặp sư phụ Bạch Phàn, rồi tính tiếp.