Nhóm người Đường Lệ Từ bị đám đông dồn ép, dần dần lui về phía bậc thềm, không gian phía sau chật hẹp rõ ràng không phù hợp để trốn tránh nữa. Đường Lệ Từ nhìn đám người không biết phân biệt phải trái trước mắt, trong phút chốc cơn giận không kìm được trào lên, cậu lạnh lẽo nhấc mí mắt lên, cả người tỏa ra áp lực nặng nề khiến đám đông sởn tóc gáy. Không ai dám tiến lên thêm bước nào nữa, nhưng bọn họ không phục, có người nổi giận chỉ vào ba người mắng to:
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Những người khác nghe vậy tinh thần lên cao, nhao nhao lên, người của Tàng Kiếm Môn cũng bày ra kiếm trận, Mộc Du Hề chĩa kiếm về phía Đường Lệ Từ, sẵng giọng nói:
Bình luận
Bình luận
“Đường Lệ Từ, sư phụ ta đối với ngươi không bạc, người còn nhiều lần giúp đỡ ngươi, tại sao ngươi lại sát hại người?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Câu này vừa ra, sắc mặt Đường Lệ Từ tái nhợt, hình ảnh thân xác bị cắn xé tơi tả lại hiện lên trong đầu. Đôi mày kiếm nhíu lại, vẻ bi thương hiện rõ trên gương mặt tuấn tú. Những người kia thấy vậy thì càng nhận định mình đã nói đúng rồi, hùng hổ mắng:
Bình luận
Bình luận
“Trên đời này, người có thể một kiếm giết chết Đồ môn chủ cũng chỉ có ngươi mà thôi, ngươi đền mạng cho Đồ môn chủ!”
Bình luận
Bình luận
Thuận Phong giơ cao thanh kiếm trên tay, hô lớn một tiếng, kiếm trận lập tức xông tới trước mặt Đường Lệ Từ. Mà cũng lúc này, từ đằng sau đám người, một giọng nói mang theo nội lực hùng hậu đột ngột vang lên:
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Khung cảnh thoáng chốc lặng xuống, tất cả mọi người cùng dừng lại, quay đầu nhìn về phía giọng nói vừa vang lên.
Bình luận
Bình luận
Người thanh niên khoác áo bào trắng, tóc buộc cao, gương mặt anh tuấn vẫn đang nở một nụ cười đầy tự mãn. Hắn cầm một thanh kiếm dài, bên ngoài không dùng bao kiếm mà chỉ bọc tạm bằng một tấm vải màu vàng nhạt, chuôi kiếm đơn giản, chỉ có một hình trăng non vát nhọn màu đen nhánh, lờ mờ còn có ánh bạc lấp lánh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Không khí lặng ngắt như tờ, ánh mắt Đường Lệ Từ đầy ngập không thể tin được nhìn chằm chằm vào gương mặt kia. Ở bên cạnh, Trì Vân chợt nghe thấy cậu lầm rầm:
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Trì Vân giật mình quay đầu lại, chỉ thấy Đường Lệ Từ hai mắt đỏ hoe, không một khắc nào rời khỏi người thanh niên kia. Trong đầu Trì Vân chậm chạp mãi mới hiểu được, trợn tròn mắt nhìn từ Đường Lệ Từ sang người thanh niên kia, không thốt lên lời.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Thần kiếm Nghịch Lân, từ mười năm trước, khi Phương Chu bị ám hại đã biệt tăm biệt tích không còn xuất hiện trên giang hồ nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Lúc này, có vài người lớn tuổi mới từ tốn bước ra, một người chống gậy đầu xà, nhìn kỹ người thanh niên một lượt rồi mới quay sang nói với người bên cạnh:
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Người thanh niên cười, hai mắt cong cong, Nghịch Lân trên tay cũng càng lúc càng lấp lánh ánh bạc lóa mắt. Hắn chậm rãi, nhìn một lượt đám người, chậm rãi nói: