Bình luận
Bình luận
Tôi chạy như chưa bao giờ được chạy, đôi chân từ khi nào đã mỏi rã, ê ẩm như muốn mắng xối xả với tôi rằng tôi tàn nhẫn với chúng nó quá. Nhưng tôi vẫn bất chấp, băng qua khoảng sân trường rộng mênh mông, qua hai dãy nhà dài tựa vô tận, hai bậc cầu thang lên tới tầng ba. Chưa bao giờ tôi thấy đường lên lớp lại xa vời như thế.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Vừa bước vào lớp, hàng loạt những ánh mắt "tóe lửa" đều hướng về phía tôi. Những ánh nhìn không mấy thiện cảm ấy như những con dao sắc nhọn, cứa sâu vào con , làm tôi có chút run sợ. Bình thường lớp lúc nào cũng nhao nhao như cái chợ, giờ lại chẳng có tiếng động gì. Bầu không khí lặng thinh, không một ai lên tiếng, nó nặng trịch, ôi, nghẹt thở chết tôi mất!
Bình luận
"Chào cả lớp... Tao chưa có đi muộn đâu... Tao xin lỗi nhé... Chúc tụi bây năm mới an lành..." Tôi nở một nụ cười gượng gạo, giữ bình tĩnh nhất có thể, cố phá vỡ cái thế khó chịu này. Phải, đâu ai muốn được chào đón bởi sự lạnh lẽo kia chứ!
Bình luận
"Thôi bạn ơi! Lành ít dữ nhiều thì có! Cái đồ sát nhân khốn nạn! Mới đầu năm mới mà đã ra tay!" Một thằng nhóc trong lớp lên tiếng, thằng Ngọc, nó vừa nói vừa tỏ ra điệu bộ bực dọc, thái độ mỉa mai, khinh khỉnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
"Ha! Mày mới khốn nạn ý! Tự nhiên lại bảo nó thế! Nó có động chạm gì mày chưa? Chả ra cái thể thống gì! Bộ mày mắc chửi nó lắm hả? Nó có phải sát nhân đâu mà mày đã quy chụp như thật rồi! Thằng khùng!" Bạn thân tôi, Cẩm Lan đáp trả, lời con bé đanh thép, nhưng có gì đó sai sai thì phải.
Bình luận
Bình luận
"Rõ ràng còn gì nữa! Cái mặt của nó có khác gì cái tên đã giết người đó đâu! Có khi nó còn chẳng phải là Dương nữa ý, biết đâu lại là sát nhân hàng thật, giá thật thế chỗ!"
Bình luận
Bình luận
Nhiều đứa khác cũng ra sức bảo vệ tôi, có vẻ như đã đuối lý nên Ngọc sau chỉ vài câu chất vấn của chúng bạn thì chẳng dám thốt ra lời nào nữa, ngậm ngùi viết lách thứ gì đó, tôi cũng chẳng để ý cho cam. Quả thật, nhiều đánh một không chột cũng què, nhưng đây là phiên bản đặc biệt hơn: một cái miệng của một thằng đực, đấu với N cái miệng của cả lũ con gái, cãi thua cũng là điều hiển nhiên.
Bình luận
Tôi đứng như trời trồng. Lời thằng bạn nói làm tôi chẳng thoải mái chút nào hết, cái tính bốc đồng của tôi muốn trỗi dậy, thật muốn tặng nó một nắm đấm, không phải là một tỉ nắm đấm mới đúng! Dù sao bất hòa cũng chẳng tốt chút nào, lại còn đầu năm đầu tháng nên tôi đành im lặng cho xong chuyện rồi lững thững về chỗ ngồi. Đầu tôi bắt đầu ong ong, hoang mang tột cùng.
Bình luận
Cả lớp tôi lại như trước Tết, chúng bạn nói chuyện không ngừng, tôi cũng được bao quanh bởi một đám con gái, chúng nói rất nhiều thứ, nhưng tôi cũng không để ý là bao, loáng thoáng vài điều về sát nhân gì đó ở trong khu vực. Tôi vẫn chưa nói gì, bản thân đang mải chắp nối những mảnh ghép thông tin chưa hoàn chỉnh mà bạn bè cung cấp.
Bình luận
Đại khái rằng ở thị trấn Yên Đĩnh (địa danh không có thật) gần thị trấn Cẩm (địa danh không có thật) nơi tôi đang sinh sống có một vụ án mạng đang được mọi người lan truyền rầm rộ qua lời đồn và nhất là trên mạng xã hội. Một cô gái ngang tuổi tôi có tên là Ánh Nguyệt đã tự tay tiễn mẹ về với suối vàng, sau đó cũng tự đặt dấu chấm hết cho chính bản thân mình. Hung khí là một con dao làm bếp, hiện trường trông rất hỗn loạn với nhiều mảnh thủy tinh vỡ vụn, rượu, thuốc chống trầm cảm, kẹo ngọt, và giòi... Theo những gì tôi biết thêm, cô gái ấy có tiền sử mắc bệnh tâm lý và đã được đưa vào bệnh viện tâm thần ba năm trước do bạo lực học đường. Người mẹ cũng được cho là đã bạo hành con gái, là một kẻ nghiện ngập rượu bia, ma túy và tài xỉu. Cảnh sát đã kết luận rằng nguyên do dẫn tới án mạng là sự kích động của Ánh Nguyệt và sớm đóng lại vụ án. Dù đã kết thúc nhưng dư âm của vụ việc vẫn còn ở đó, nó khiến cho người dân khiếp sợ, lo lắng khôn xiết. Ừm... Và còn một điều chẳng biết là trùng hợp hay ngẫu nhiên mà gương mặt cô ấy trông giống đến hơn 80% so với gương mặt tôi. Song trùng chăng?
Bình luận
Đó là câu chuyện mà cả lớp bàn tán nãy giờ, có lẽ do nhiều đặc điểm tương đồng nên Ngọc không ngừng cho rằng tôi là kẻ giả mạo. Nó vốn không ưa gì tôi, có lẽ vì vậy mà trong tâm thức nó mặc định tôi chẳng tốt đẹp gì. Thôi thì cũng kệ nó vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Tiết khai xuân nên chúng tôi cũng chưa bắt đầu học luôn, thay vào đó là cô trò cùng dành cho nhau những lời chúc, nhiều đứa còn đi "khều" lì xì hết người này đến người kia, bầu không khí ấm áp, vui vẻ hơn hẳn. Còn tôi thì không cười nổi, trong đầu tôi là một mớ hỗn độn không thể giải đáp... Rốt cuộc tại sao gương mặt của tôi lại y như một khuôn đúc ra với cô gái đã mất kia nhỉ? Quái lạ!
Bình luận
"Này Dương! Sao áo đồng phục mày có mùi tanh tanh thế? Trông cũng rộng hơn bình thường nữa! Hình như cái này không phải của mày." Lời Cẩm Lan nói làm tôi giật nảy mình.
Bình luận
"À... Ừm... Thực ra thì đây là áo của anh tao á, ông Cường. Sáng nay ổng vẽ bậy lên áo tao nên tao lấy áo cũ ngày xưa ổng mặc đi học. Mày nói tao mới để ý đấy."
Bình luận
"Èo, bảo sao. Cái áo có mùi... nồng nồng như máu ý... Có khi là có xác chuột trong tủ quần áo cũng nên đấy, mày về kiểm tra nha!"
Bình luận
Bình luận
Từ lúc trên lớp tới khi được anh trai "ship" về, đầu tôi cứ lơ lửng trên mây với một vạn câu hỏi vì sao, làm cái gì cũng không tập trung nổi. Tôi cứ tha thẩn nghĩ mặc cho hàng trăm con mắt hướng về tôi với vẻ tò mò và ái ngại, đầu tôi quay cuồng như điên như dại.
Bình luận
Tôi cảm nhận được sự lạnh lẽo đang bao trùm lấy tôi, đi tới đâu thì người ta lại để ý tới đấy, lời qua tiếng lại. Tôi bất giác rùng mình, cái lạnh chạy dọc sống lưng tôi, trời không quá rét như mấy hôm mồng 1, mồng 2 nữa, đó là cảm giác run sợ... Tôi linh cảm có điều chẳng lành. Tựa hồ như... có ai đó đang theo dõi tôi. Không hẳn là người chung quanh đường tán gẫu vu vơ, dường như ánh mắt ấy đang ghim chặt lấy thân tôi, nắm bắt lấy từng hành động cử chỉ của tôi.
Bình luận
Tâm trí tôi bấn loạn, sợ hãi tột độ. Hàng nghìn giả thuyết đã được vẽ ra trong đầu tôi: tôi là con nuôi, tôi là người chị em song sinh thất lạc của cô gái tên Ánh Nguyệt nào đó, tôi bị cha mẹ ruột mình bỏ rơi, họ chẳng muốn sự hiện diện của tôi trên đời này,... Vậy... Tại sao chỉ có mình tôi bị bỏ rơi chứ? Cô ấy có cùng DNA với mẹ kia mà! Liệu đó chỉ là sự trùng hợp còn chúng tôi đơn giản là song trùng? Nhưng chúng tôi đã gặp nhau bao giờ đâu mà một trong hai người chết được! Không... Nghĩ đơn giản thôi, cô ấy không liên quan tới tôi... Nhưng sao chúng tôi lại trông y hệt nhau như thế? Song trùng! Không, điên rồi! Có ai đả động đến đối phương đâu! Hơn nữa! Cảm giác bạn cho rằng mình bị ai đó theo dõi thật sự... kinh khủng! Chết tiệt!
Bình luận
Tôi không phủ nhận mình là một con over thinking chính hiệu, có thể nói là "ố dề linh tinh". Thậm chí chuyện tôi bị theo dõi tôi cũng không chắc là thật không nữa, hay đơn giản chúng chỉ là sự bay bổng tức thời của trí tưởng tượng? Tôi nghĩ rất nhiều, bảy bảy bốn chín kịch bản chạy trong đầu tôi, chúng làm tôi xao nhãng, tất cả mọi hành động đều rất vụng về.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
"Dương! Mày ổn không đấy? Nãy giờ tao thấy mày nhăn nhó, toàn làm rơi thức ăn, mồm mày bị mẻ hay gì? Trông khó chịu chết đi được, mày có vấn đề gì à? Sáng nay tao nhớ mày vẫn kịp giờ vào cổng mà ta? Bình thường cái mồm mày lúc nào cũng bô bô như con vịt, nay lại im im thin thít thế?" Cường, ông anh trai út của tôi cất giọng hỏi, vẻ lo lắng. "Ê Dương, có khi nào... Có phải mày đang nghĩ tới án mạng gì đó ở thị trấn Yên Đĩnh đúng không?"
Bình luận
Bình luận
"Đang ăn cơm ở nhà mà cứ nghĩ nhăng nghĩ cuội làm gì? Thoải mái lên cái coi! Tao cá là mày đang cực kì hoảng loạn, nhưng mà mày chẳng liên quan tới vụ đó đâu. Không phải lo làm gì! Giờ mày phải tập trung học để thi đại học nữa đấy!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận
"Mày điên rồi! Cái hôm mẹ sinh mày tao cũng có mặt ở bệnh viện mà! Cái mặt mày tao nhìn từ bé rồi! Con hâm! Với lại lúc đấy vẫn còn ở thủ đô chứ có ở quê như bây giờ đâu."
Bình luận
Bình luận
'D-O-L-L-H-O-U-S-E, I see things that nobody else sees...' (Lời bài hát Dollhouse của Melani e Martinez)
Bình luận
Bình luận
"Con điên này! Giờ cứ yên tâm đi, tao ra ngoài nghe máy chút đã, mày ăn xong cứ để đấy để tao dọn với rửa bát cho. Chiều mày phải ôn bài nữa, ngủ sớm đi cho khỏe. Thế nhá!"
Bình luận
Giọng Cường vẫn cục súc như mọi khi nhưng tôi biết ông anh rất quan tâm tôi, một người anh trai tốt. Với hai anh trai khác trong nhà thì Cường chơi thân với tôi nhất, dù khoảng cách tuổi tác không quá gần nhưng chúng tôi coi nhau giống như bạn tâm giao vậy, rất thoải mái trong việc xưng hô. Cái tính nết cọc cằn ấy tôi đã quá quen, ẩn sau đó tôi biết thừa ông Cường rất thương tôi. Hì hì, tôi biết bộ mặt thật tàn ác của ông ấy chứ! Nhưng với tôi tốt là được. Dù sao tôi cũng cảm thấy mình thật may mắn. Nếu tôi mà là Nguyệt chắc tôi cũng phát điên thật ấy chứ.
Bình luận
Nghĩ nhiều làm tôi mệt mỏi, ăn trưa xong, tôi chỉ dọn mâm bát đem là bồn ngâm với nước nóng hộ anh trai rồi uể oải lết cái thân xác tàn tạ về phòng.
Bình luận
Vừa vào căn phòng yêu dấu của mình, tôi nhẹ nhàng khóa chặt cửa rồi ngả lưng xuống giường... Tôi cảm giác lòng mình vô cùng bứt rứt, khó chịu khôn cùng. Nằm lướt mạng xã hội, có rất nhiều bài đăng na ná nhau với nội dung chính là về vụ án đó và tôi. Đến giờ tôi mới để ý tới chúng, quả thật, tôi là một đứa tối cổ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Tôi vệ sinh cá nhân qua loa tính tranh thủ chợp mắt. Chậc! Mọi chuyện diễn ra sáng nay là quá đủ rồi. Dù tò mò nhưng tôi cần năng lượng để tập trung học.
Bình luận
Bình luận
Chợt điện thoại tôi vang lên thông báo tin nhắn Messenger ở mục tin nhắn chờ. Đó là một tài khoản lạ đã gửi kết bạn Facebook với tôi, cái nick ấy để hình đại diện là một ống nghiệm thủy tinh, trong đó chứa một chất lỏng màu đỏ tựa máu với tên tài khoản gồm nhiều chữ số, kèm kí tự cực kì lạ - "TN66-02SEA-HMDG".
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình thường tôi sẽ chẳng bao giờ "rep" tin nhắn người lạ ngoài vòng bạn bè. Duy chỉ hôm nay tôi lại hành động khác với những quy tắc mình đề ra khi hoạt động trên mạng xã hội. Cảm giác như có thứ gì thôi thúc tôi trong vô thức rằng tôi hãy chấp nhận lời mời kết bạn ấy đi, trả lời câu hỏi không rõ ràng ấy đi... Tò mò...