Myron biết mình không nên quay trở lại thành phố, nơi ấy đã bị các yêu rồng chiếm giữ từ lâu. Nhưng nếu không phải thành phố, thì anh phải bắt đầu từ đâu chứ? Trong lúc đang phân vân, một ký ức chợt lóe lên trong đầu anh: vào sinh nhật năm nào đó khi còn nhỏ, cha anh từng tặng anh một chiếc la bàn đặc biệt. Khi ấy, Myron thường xuyên không tìm thấy bạn bè mỗi lần chơi trốn tìm, và cha anh đã tặng món quà ấy như một “chiếc chìa khóa” để chiến thắng trò chơi. Chiếc la bàn có khả năng dò tìm sức mạnh nguyên tố, nhờ nó, Myron từng chiến thắng vài lần.
Bình luận
Bình luận
Myron lấy chiếc la bàn ra, xoay nhẹ kim theo chiều kim đồng hồ. Một luồng sáng phát ra, chiếu thẳng về phía khu rừng tị nạn nằm xa xa. Khu rừng u tối và rậm rạp ấy, theo chiếc la bàn, là nơi cần đến.
Bình luận
Anh bước vào rừng, dấn sâu vào giữa những tán cây ken dày, lá cành phủ kín mặt đất. Không gian chỉ còn tiếng gió và tiếng lá xào xạc dưới chân.
Bình luận
Bình luận
Một âm thanh bất ngờ vang lên phía trước. Myron dừng lại, căng tai lắng nghe, có vẻ như ai đó đang ở gần. Anh bước nhanh tới, ánh mắt lộ rõ sự kỳ vọng. Nhưng rồi...
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Vừa quay đi, một tiếng “vút” vang lên, và ngay lập tức, Myron bị treo ngược lên không trung, mắc kẹt trong một chiếc bẫy dây giăng giữa hai thân cây. Anh giật mình nhìn quanh, thì ra là hai tấm lưới thô làm bằng dây thừng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Myron định cử động để thoát ra, nhưng nếu phá lưới thì rất có thể sẽ gây ra tiếng động và bị phát hiện. Anh quyết định nín thở chờ xem điều gì sẽ xảy ra kế tiếp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Cậu bé chạy lại gần, kéo dây. Tấm lưới rơi xuống, Myron đáp xuống đất với vẻ mặt mừng rỡ nhưng cũng xen phần khó hiểu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
- Không ạ... Bố mẹ cháu bị yêu rồng bắt rồi. Họ dặn cháu đừng đến gần mọi người, vì nếu cháu có sức mạnh nguyên tố, điều đó có thể khiến cháu gặp nguy hiểm.”
Bình luận
Myron im lặng một thoáng. Anh không ngờ trong thế giới này, có những đứa trẻ phải mang nỗi cô đơn và sợ hãi đến thế.
Bình luận
Bình luận
- Không… Không đâu ạ… Cháu chỉ là một người bình thường mà thôi. - Vừa nói cậu vừa xoay xoay cái tay như lời từ chối vụng về.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Dứt lời, cậu bé đưa Myron đến căn lều nhỏ của mình, nơi hai người cùng ăn trưa và nghỉ lại một lúc trước khi tiếp tục hành trình.