Bình luận
Bình luận
Minato là một ông bố đơn thân ba mươi bốn tuổi, anh và vợ ly hôn sau bốn năm bên nhau do tình cảm đôi bên đã dần nguội lạnh theo thời gian. Họ có với nhau một cô con gái chín tuổi, tên Akira Natsume.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Sau ly hôn, Natsume được giao cho anh chăm sóc. Không lâu sau đó, vợ anh cũng đi thêm bước nữa, còn anh vẫn ở vậy nuôi con gái.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Là cảnh gà trống nuôi con nên nhìn chung cuộc sống của anh khá chật vật. Bấy giờ anh đang làm việc tại một công ty truyền thông, giữ chức quản lý bộ phận.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Công việc bận rộn đầu tắt mặt tối, hầu như ngày nào cũng phải tăng ca đến tối muộn mới tan tầm. Có hôm dự án gặp trục trặc thì phải ở lại xử lý đến gần nửa đêm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Vì con gái vẫn còn nhỏ nên phải chú trọng vấn đề ăn uống dinh dưỡng, thành ra Minato cũng không yên tâm giao cho người khác. Cộng với việc thường xuyên đọc được các vụ bạo hành ở trung tâm chăm sóc trẻ em, nên càng lo sợ đủ bề.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Hiện giờ, hai ba con đang sống trong một căn hộ chung cư gần trung tâm thành phố, vấn đề an ninh khá tốt, có bảo vệ túc trực nên không lo trộm cắp. Những hôm anh về muộn thì con gái sẽ tự giác khoá cửa ở nhà đợi ba chứ không cần gửi nhờ người khác.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Họ hàng nhà anh cũng chẳng có ai vừa ý anh, vốn dĩ lúc vợ chồng anh ly hôn, cả ba mẹ lẫn người trong họ đều phản đối rất kịch liệt. Nhưng hôn nhân mà không có tình yêu thì khó lòng duy trì lâu dài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Vì vậy, hiện giờ người thân trong nhà đã cắt đứt liên lạc với anh, dù có muốn nhờ họ trông nom Natsume cũng không thể.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Chuyện đã rồi, giờ anh chỉ có thể cố gắng làm việc và nuôi nấng con cái nên người. Còn việc có đi thêm bước nữa hay không thì tạm thời anh chưa nghĩ đến. Đấy là chưa kể, ở độ tuổi của anh thì khó mà tìm được đối tượng phù hợp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Cũng lâu rồi không đi chợ nấu một bữa đàng hoàng nên anh tranh thủ vào siêu thị mua nguyên liệu rồi mới đến trường đón con.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Kể ra thì, đây là lần đầu tiên anh đón Natsume trong tháng này. Vì công việc quá bận nên cũng đành chịu, nhìn các bạn học khác được bố mẹ đến đón, hẳn con bé phải thấy tủi thân lắm. Nhưng khi về nhà, cô bé chẳng hề tỏ vẻ buồn rầu, còn vui vẻ ôm cổ anh khoe thành tích học tập ngày hôm đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Nói thật lòng, nhờ có Natsume mà anh mới gắng gượng được đến giờ này, cô bé hệt như cơn gió xuân hân hoan thổi vào lòng anh, vỗ về trái tim chằng chịt vết thương của anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Năm giờ chiều, học sinh trong trường lục tục nối gót chạy ra cổng. Bên ngoài, phụ huynh đã đứng chờ sẵn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Đây là một trong số ít những trường không đưa đón học sinh mà phụ huynh phải đích thân đưa đón. Trường cũng khá gần chung cư anh đang sống, chỉ đi bộ chừng năm phút là đến, nên ngày thường Natsume toàn tự về nhà.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Sau khi chào tạm biệt cô giáo, cô bé định đi về như mọi ngày thì bất ngờ nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ngoài cổng trường.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Natsume đứng ngẩn ra một lúc, khi thấy ba ra hiệu giục mình nhanh lên, cô bé mới tức chốc chạy sang, nhào vào vòng tay ba.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
“Sao ba đến đón con?” Natsume hớn hở cất tiếng hỏi, hai tay cô bé ôm chặt lấy cổ anh, nụ cười kéo đến tận mang tai.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Minato vòng tay qua bế bổng cô bé lên, tay còn lại cầm túi đồ vừa mua trong siêu, dở khóc dở cười bảo: “Ba đến đón không được à, sao lại hỏi thế.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Nghe thấy câu nói ngây ngô của con gái, trái tim anh chợt hẫng một nhịp. Anh biết vì mình quá bận mà khiến Natsume thiệt thòi nhiều thứ. Vốn dĩ cô bé đã thiếu mất tình thương từ mẹ, còn anh thân là một người ba lại không thể cho cô bé đầy đủ phần còn lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Cô bé dùng bàn tay nhỏ nhắn gãi nhẹ vào lưng anh, mím môi suy nghĩ giây lát mới nói: “Bảy ngày được không ba?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Sự mặc cả ngây ngô của con gái khiến tim anh mềm nhũn, giá mà công việc thư thả hơn một chút. Anh tự nhủ lòng rằng sẽ cố gắng thêm vài năm nữa, sau khi tiết kiệm được một khoản kha khá, anh sẽ mua một mảnh đất ở ngoại ô để trồng vườn, hai ba con sẽ chuyển về đó sống, rời xa phố thị xô bồ. Khi ấy, anh sẽ dành toàn thời gian chăm lo cho Natsume. Chẳng là, bây giờ thì chưa được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
“Vậy thì bảy ngày nhé.” Minato đồng ý với cô bé, hứa thì hứa vậy nhưng chính anh cũng chưa dám chắc mình sẽ làm được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Lúc mới ly hôn, ngày nào Natsume cũng quấy khóc đòi mẹ. Đối với một cô bé bốn tuổi, khi phải đột ngột rời xa mẹ, hẳn nhiên rất chấp nhận. Dù vậy, Minato lại chẳng thể làm gì hơn, khi ấy anh cũng đang loay hoay giải quyết đủ thứ chuyện, bên phía gia đình còn không ngừng gây áp lực.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Khoảng thời gian ấy không khác địa ngục là mấy, đến mức anh chỉ ước mình sẽ ngủ một giấc không bao giờ tỉnh lại nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Nhưng nghĩ đến con gái, anh lại cố gượng dậy. Vì sợ Natsume buồn tủi, ngày nào anh cũng chạy hết sức từ công ty đến đón con, hồi ấy anh gửi nhờ cô bé cho một bác gái đã nghỉ hưu sống bên cạnh căn nhà cũ, mãi sau này khi chuyển đi mới không gửi nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Gần đến cổng vào chung cư, Minato tình cờ nhác thấy trong con ngõ có thứ gì đó đang động đậy. Anh tò mò đến gần thì phát hiện một chú mèo Anh lông ngắn màu xám trắng đang cố thoát ra ngoài, một chân nó bị kẹt chân vào khe hở trên nắp cống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
“Chắc nó đau lắm ạ?” Natsume đứng bên cạnh nhìn nó kêu lên vì đau đớn, cô bé muốn đưa tay xoa đầu nó an ủi, nhưng thấy nó vùng vẫy nên cứ do dự không dám chạm vào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Dường như biết anh không có ý xấu, nên nó cũng thôi không giãy giụa nữa, ngoan ngoãn để anh ôm mình lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Natsume dè dặt nhìn con mèo, đợi ba gật đầu mới dám đưa tay chạm nhẹ vào đỉnh đầu nó. Thấy nó không phản ứng gì, mới từ từ vuốt nhẹ lông nó hai cái.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
“Nó là mèo hoang ạ?” Cô bé hí hửng đòi ba cho bế, nhưng Minato sợ cô bé vô tình làm đau nó thì hỏng. Đúng là bọn nó dễ thương thật, nhưng một khi bị làm đau là sẽ quay sang cắn trả ngay.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Nó có đeo vòng cổ nên chắc không phải mèo hoang, khả năng cao là bị lạc chủ, “Không phải, chắc nó bị lạc. Nhưng chẳng biết chủ nó có sống gần đây không.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Neko được anh ôm trong lòng hơi cựa quậy, rồi cứ thế nhảy khỏi tay anh, chạy về phía phát ra tiếng nói kia.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Đó là một cậu thiếu niên chừng mười bảy mười tám tuổi, vẫn đang mặc đồng phục học sinh, tay cầm một que kem đang ăn dở. Dáng người dong dỏng cao, áng chừng phải cao hơn anh một cái đầu. Mặt mũi rất sáng sủa, là kiểu trai đẹp điển hình trong mắt con gái.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
“Cảm ơn anh, con mèo này cứ chạy lung tung suốt.” Cậu thiếu niên xách cổ con mèo lên, ghét bỏ liếc nó một cái rồi thả lên vai, tiếp tục ăn nốt que kem.
Bình luận
Bình luận
Minato gật đầu, nhìn con mèo ngoan ngoãn ngồi trên vai cậu. Không ngờ chủ của nó lại là một chàng trai, lúc mới đầu anh còn tưởng là của một cô bé nào đấy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
“Không có gì. À mà, cậu đưa nó đi kiểm tra xem sao, chân nó bị kẹt vào nắp cống. Theo như tôi thấy thì chỉ bị xây xát nhẹ thôi, nhưng cứ kiểm tra cho chắc.” Anh tốt bụng nhắc nhở, khom lưng nhặt mấy túi đồ lên, “Vậy thôi, cậu trông nó cẩn thận đấy.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận
“Về thôi con.” Anh dắt tay con gái đứng nép sau chân mình, thấy cô bé cứ luyến tiếc nhìn con mèo kia, anh cũng không đành lòng, nhưng đâu thể làm khác được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
“Có vẻ em ấy thích khá thích nó. Nếu thích thì anh cứ cầm về, hôm khác em đến đón cũng được. Dù gì nó cũng chẳng chịu ở yên trong nhà, cứ về được một lúc là lại lẻn đi mất.” Dứt lời, cậu chàng tiện tay thả nó xuống đất. Con mèo cong đuôi lườm cậu một cái rồi chạy sang chỗ Minato, thản nhiên ngồi lên chân anh, như thể đã thân quen từ bao giờ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Minato nhìn con mèo dưới chân, rồi lại nhìn cậu thiếu niên kia, từ tốn đáp: “Akira Minato. Còn cậu?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận
“Em là Katsuki Shintaro. Vậy hẹn gặp lại anh nhé, coi bộ nó thích anh lắm đấy.” Shin định cúi xuống vỗ đầu nó một cái, nào ngờ nó còn nhanh hơn cậu một bước, vội lủi ra đằng sau với Natsume.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
“Thế khi nào cậu đến đón?” Minato cũng muốn từ chối, nhưng thấy Natsume quấn quýt con mèo như vậy lại không nỡ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Shin nhìn thời gian trên điện thoại di động, xé một cây kẹo mút cho vào miệng, “Không biết nữa. Vậy chào anh nhé, em đi trước.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Thấy Shin đã đi xa, Natsume mới tiến lên kéo góc áo của Minato, hiếu kỳ hỏi: “Anh ấy cho mình thật hả ba?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Minato vẫn đang chăm chú nhìn theo bóng dáng đang xa dần của cậu, nghe vậy thì ậm ừ hai tiếng. Lần đầu tiên anh gặp người tuỳ tiện đến vậy, nói cho mượn là cho mượn ngay. Đối với người nuôi thú cưng, thì nó chẳng khác gì người bạn tâm giao của mình, có người còn khóc lóc ầm ĩ cả ngày nếu không may để lạc mất, mà cậu lại thoải mái đến không ngờ.