Sáng sớm hôm đó, tôi nhận được một tấm bưu thiếp cũ, không đề tên người gửi. Chỉ là vài dòng chữ mờ nhòe mực, với một tấm ảnh in mờ phía sau, tôi nhận ra chiếc ghế đá dưới hàng xà cừ rụng lá, một nơi chẳng ai để tâm, nhưng tôi thì biết rõ: đó là nơi chúng tôi từng ngồi suốt những buổi chiều cuối cùng.
Bình luận
Bình luận
Tôi không kịp nghĩ nhiều, chỉ kịp nhét bưu thiếp vào túi áo khoác và lên chuyến xe đầu ngày, hướng về một nơi tưởng chừng đã bị bỏ quên cùng thời gian.
Bình luận
Bình luận
Xe chạy chầm chậm qua con dốc nhỏ. Những cành cây khẳng khiu vươn mình lên trời xanh như đang gọi lại những ngày trẻ dại. Tôi nhìn qua ô cửa kính mờ hơi sương, cảm giác như tuổi trẻ của mình đang chạy lùi lại phía sau, từng chút một.
Bình luận
Bình luận
Tôi bước xuống ga cuối khi mặt trời vẫn còn thấp, ánh nắng yếu ớt rơi lặng lẽ xuống những mảng tường rêu phong loang lổ. Con đường dẫn về trường cũ phủ đầy lá khô, vài giọt sương chưa tan bám trên bậc tam cấp ẩm ướt. Tôi đi chầm chậm, lòng như một mảnh giấy bị nhàu nát, mềm oặt và bất lực.
Bình luận
Bình luận
Hàng xà cừ ven sân vẫn đứng đó, tĩnh lặng như chưa từng có ai rời đi. Và giữa khoảng sân đầy nắng là chiếc ghế đá bạc màu, rạn nứt ở một bên thành. Không có ai ngồi đó. Chỉ có nắng, lá rơi và thời gian không lời.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Trời yên đến mức nghe được tiếng chim sẻ mổ vào thân cây khô phía sau. Và chính trong cái tĩnh mịch đó, ký ức bắt đầu trở về, rõ ràng đến từng chi tiết.
Bình luận
Bình luận
Hồi ấy, tôi là người luôn chạy, lúc nào cũng chạy. Chạy cho kịp bài giảng, kịp nộp bài, kịp thi học kỳ, kịp vươn tới những con số cao ngất trên bảng thành tích. Tôi sống như thể mỗi ngày trôi qua đều là một cuộc đua và nếu tôi không thắng, tôi sẽ chẳng còn gì. Trong thế giới ấy, tôi không có nhiều bạn. Chỉ có một người, người duy nhất đủ kiên nhẫn để đi bên tôi mà không đòi hỏi tôi phải dừng lại. Người ấy chẳng bao giờ yêu cầu điều gì lớn lao. Mỗi lần tôi cắm đầu vào sách vở, cậu ấy vẫn lặng lẽ đặt cạnh tôi một mẩu bánh nhỏ, một tờ giấy note đầy hình vẽ ngộ nghĩnh:
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Tôi nghĩ, chỉ cần tôi đạt giải, chỉ cần tôi đạt được danh hiệu này, học bổng kia, thì tất cả sẽ tốt đẹp. Cả tình cảm của cậu ấy, cũng sẽ hiểu và… đợi. Nhưng tôi đã sai.
Bình luận
Bình luận
Tôi nhớ như in buổi chiều hôm ấy, sau khi tôi nhận bằng khen trong hội trường. Bước chân ra khỏi cánh cửa đầy tiếng vỗ tay, tôi thấy cậu ấy đứng đó, trên tay là một hộp quà nhỏ, và nụ cười quen thuộc:
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
"Có lẽ chúng tôi chỉ thân thiết theo cách bạn bè hay quan tâm nhau, âm thầm, không phô trương. Và tôi cũng chưa từng gọi tên mối quan hệ ấy nên cũng không nhận ra mình đang dần đánh mất điều gì."
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Vài tuần sau đó, người ấy rời đi, không nhắn một lời. Không tiếng chào. Không bóng lưng ngoái lại. Chỉ để lại một căn phòng trống.
Bình luận
Tôi ngồi trên ghế đá, lấy bưu thiếp ra lần nữa. Nắng đã lên cao hơn, bóng cây đổ nghiêng dài xuống nền đất gạch xám. Tôi lật mặt sau tấm hình – đúng, vẫn là nét chữ quen thuộc ấy:
Bình luận
Bình luận
-Tớ từng nghĩ nếu không phải là người đầu tiên, ít nhất tớ sẽ là người cuối cùng cậu nhớ tới. Nhưng hình như… tớ đã tự lừa mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Tôi đã sống quá lâu trong thế giới của thành tích, của lý tưởng, của mục tiêu. Và rồi, khi quay lại, tôi thấy mình không còn ai để chia sẻ thành công đó. Không còn ánh mắt ấy, nụ cười ấy. Không còn người lặng lẽ đi phía sau tôi nữa.
Bình luận
Bình luận
Có những người bước vào đời ta, không ồn ào, không rực rỡ, nhưng nếu ta không giữ, họ sẽ lặng lẽ rời đi, và không bao giờ quay lại.