Bữa cơm tối nhà họ Tống luôn là một chiến trường thu nhỏ – không vì lý tưởng cao cả nào, mà vì... đồ ăn. Mà hôm nay, kẻ gây ra sóng gió không ai khác chính là chiếc bánh bao cuối cùng.
Bình luận
Bình luận
Bốn anh chị em ruột cùng ngồi quanh bàn ăn, mặt ai cũng hằn rõ vẻ cảnh giác. Món chính hôm nay là bánh bao hấp nhân thịt – thơm nức mũi, vỏ mỏng, nhân đầy, nước chảy ra mỗi lần cắn vào. Và bây giờ… chỉ còn một chiếc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Tống Dực – anh cả, đeo tai nghe, giả vờ không quan tâm. Nhưng tay thì đã cầm sẵn đũa, đặt ở vị trí chiến lược.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Tống Dực vẫn không nói gì, chỉ nâng cốc trà, uống chậm rãi như một vị hoàng đế đang xem đám quần thần tranh quyền.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
– Nguyên tắc chung sống: cái gì không ăn ngay là phải có tên dán lên! – Kha Nhiên gào lên, suýt đạp bàn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
– Ai bảo tụi em chậm tay. – Anh nhún vai, mắt vẫn lười biếng nhưng tay thì nhanh như chớp – Gắp lấy bánh bao nhét vào miệng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Không ai kịp phản ứng. Cả bốn người đồng loạt bị ánh sáng ấy bao phủ. Cơ thể họ mềm nhũn, tay buông rơi đũa, tầm nhìn xoáy vào một vùng trắng xóa...
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bốn con người, bốn thân thể khác nhau, bốn nơi không trùng lặp – rơi vào một thế giới xa lạ… từ chiếc bánh bao cuối cùng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Kha Nhiên choàng tỉnh, cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh. Điều đầu tiên cô nhận ra là... cái trần nhà không quen thuộc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Đưa mắt nhìn quanh, cô thấy bàn học bừa bộn, toàn vở toán – lý – hóa. Một góc bàn đặt khung ảnh nhỏ: một cậu thiếu niên tóc ngắn, đeo kính mảnh, cười rạng rỡ giữa một nhóm bạn. Bên dưới có dòng chữ nắn nót:
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Phản chiếu trong gương là một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi, mặt trắng, mắt dài, dáng mảnh – đúng kiểu “nam sinh học giỏi nhưng cục súc”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
"Chết thật. Giờ phải sống giả trai… giữa một trường học toàn hormone bốc hỏa. Thế quái nào mình lại rơi vào kiểu tình huống như trong tiểu thuyết teen mười năm trước?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
[TIN NHẮN MỚI: Giải đấu Chiến Trường Huyễn Ảnh học sinh – vòng sơ loại bắt đầu lúc 14:00. Mạc Nhiên – đội trưởng, có mặt đúng giờ.]
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Hạ Diệp tỉnh dậy trong một căn phòng ngập mùi nước hoa cao cấp. Rèm cửa voan trắng, sàn trải thảm, trên bàn trang điểm là một dãy dài mỹ phẩm xa xỉ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Cô cầm lấy khung ảnh trên đầu giường. Trong ảnh là một cô gái đang ôm một người phụ nữ – biểu cảm đầy miễn cưỡng. Phía dưới có dòng chữ nhỏ:
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
“... không biết mình là ai nữa. Bà ta cứ ép mình phải làm Hạ Diệp, phải thay con gái ruột của bà ta giữ vị trí thiên kim. Nhưng mình… mình không phải cô ấy.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Không gian xung quanh cực kỳ quen kiểu giới giải trí: sàn gỗ, gương tập vũ đạo, poster ban nhạc lớn dán kín tường.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
“Tống Dực – thành viên bất tài nhóm SEVEN-IDOL. Gia đình chèn ép công ty để cậu ta debut dù không biết hát lẫn nhảy…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Anh cầm điện thoại, mở danh bạ – toàn tên stylist, trợ lý, giám đốc công ty. Không có ai tên Kha Nhiên, Trình An hay Hạ Diệp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Trình An bật dậy khỏi giường kim loại. Đầu nhức như búa bổ. Tay bị cắm kim truyền, cổ có thiết bị giám sát nhỏ dán sát da.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Cùng thời điểm đó, cả bốn người – mỗi người ở một nơi – cùng nghe được một đoạn giọng nói máy móc vang lên trong đầu:
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Kha Nhiên ngồi giữa năm, sáu thiếu niên mặc đồng phục giống hệt nhau. Bầu không khí căng như thể chỉ cần ai thở mạnh là cũng bị quy tội phá rối chiến thuật.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
– “Mạc Nhiên, mày phải tỉnh táo. Mày là Mạc Nhiên bây giờ, không phải chị ba Kha Nhiên nữa. Đã xuyên nhầm rồi thì sống cho đàng hoàng đi.” – Cô tự nhủ, cố gắng không để lộ ra mình hoàn toàn chẳng biết tí gì về cái thế giới này.
Bình luận
Bình luận
– Ê, đội trưởng. – Một thiếu niên ngồi cạnh khều nhẹ cô. – Bản chiến thuật lần này giữ nguyên đúng không? Em lo đám học sinh bên Tây Lâm có người chuyển lane đấy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
– Bình thường ông nói câu đầu đã phân tích được sơ đồ chiến thuật rồi. Hôm nay ú ớ như gà mắc tóc là sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
– Chắc do hôm qua ông bị đập đầu trong lúc luyện tập. – Một bạn nữ đội viên chen vào. – Cứ tưởng ông mất trí chứ gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
"Không đùa được nha. Tự dưng xuyên trúng cái thân thể này là vì bị tai nạn đập đầu? Khéo mà giả làm người mất trí cũng hợp lý đấy."
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Kha Nhiên được đưa vào một cabin giả lập. Hệ thống gắn thiết bị mô phỏng trực tiếp với thần kinh cảm giác, y như game nhập vai toàn thân. Vừa bước vào, hình ảnh trước mắt chuyển thành giao diện 3D:
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
– “Tôi chưa từng chơi cái này!!! Tôi là Kha Nhiên! Tôi chỉ chơi game qua điện thoại hồi rảnh rỗi thôi!” – Cô cuống cuồng nhìn bàn phím điều khiển ảo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
– “Có thể. Tuy nhiên, do đây là thi đấu chính thức, tôi chỉ được phép hỗ trợ trong giới hạn cho phép.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
– “Hãy nhớ: tướng Ngự Vân của bạn điều khiển gió – bạn có thể tạo lá chắn, tăng tốc cho đồng đội, đồng thời gây sát thương theo vùng nếu biết điều hướng dòng gió đúng cách. Từ khóa: điều khiển – linh hoạt – hỗ trợ.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Kha Nhiên xuất hiện trong bản đồ rộng lớn – cánh rừng u ám, các đường phân chia chiến trường hiện rõ trên nền đất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Ngay lúc ấy, một luồng cảm giác nóng rát truyền tới từ tay áo – thiết bị mô phỏng gắn thẳng vào dây thần kinh, khiến cô cảm nhận thật sự sát thương từ các đòn đánh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
– “Đừng lo.” – Giọng Mây Trắng lại vang lên. – “Bạn có một đặc quyền ẩn: cảm ứng chiến thuật thần kinh. Nếu bạn bình tĩnh, cơ thể bạn sẽ học lại kỹ năng từ chính tiềm thức của Mạc Nhiên thật.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Kha Nhiên… không biết bằng cách nào, nhưng tay cô đã điều khiển mượt mà kỹ năng – kết hợp giữa điều hướng gió, chắn sát thương và buff tốc cho cả đội.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
– “Tôi biết bạn sẽ không làm tôi thất vọng.” – Giọng Mây Trắng vang lên, nhẹ nhàng như gió lướt qua tai.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Anh nhìn lên màn hình lớn, nơi hình ảnh “mình” đang bị công kích bởi anti fan – một Tống Dực giả, bị ghét bỏ vì không có năng lực.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Cô chống tay ngồi dậy, bước xuống sàn. Đôi dép bông thêu hoa tỉ mỉ tự động nhích tới, khớp hoàn hảo dưới chân cô.
Bình luận
Bình luận
– Mình đang sống như một con búp bê được nuôi trong lồng kính... – Cô thì thầm, nhìn quanh căn phòng không thiếu thứ gì, trừ cảm giác thuộc về.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
[Ngày 4 tháng 7 – Lễ kỷ niệm thành lập Tập đoàn Giang thị – “Tiểu thư Giang gia” phải phát biểu mở màn.]
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bàn ăn dài gần 4 mét, chỉ có một người phụ nữ ngồi ở đầu bàn: Phu nhân Giang – dáng người nghiêm nghị, ăn mặc chỉn chu đến từng chiếc cúc áo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Hạ Diệp lặng lẽ kéo ghế, ngồi xuống. Cô tự nhiên cầm nĩa cắt lát bánh mì bơ, động tác chẳng khác gì một thiên kim thật sự.
Bình luận
Bình luận
– Buổi lễ thành lập Tập đoàn Giang thị năm nay có rất nhiều khách mời, bao gồm cả truyền thông. – Giọng phu nhân Giang lạnh nhạt. – Con phải nhớ, con là Hạ Diệp, là người thừa kế danh chính ngôn thuận.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
– Đừng gọi ta là mẹ nếu còn dám chùn bước. – Bà ta nhìn thẳng. – Con đã sống với thân phận này 10 năm. Cho dù “nó” có trở lại, thì người được công nhận là con gái Giang gia… vẫn là con.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Cô nhớ mang máng – người "thiên kim giả" này từng được tặng món đồ này bởi một người bạn rất thân, hoặc có thể là...
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Ra khỏi khu thi đấu, cô thấy một cậu bé khoảng mười ba tuổi, mặc đồng phục học viện Gen-X, tóc rối tung, đang nhìn cô chằm chằm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Kha Nhiên vẫn còn mặc đồng phục thi đấu, mồ hôi còn chưa kịp khô sau trận đấu nghẹt thở. Cô đứng sững, nhìn chằm chằm vào cậu thiếu niên đang lặng lẽ nhìn mình từ xa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Cậu bé lập tức ngẩng đầu. Đôi mắt cậu đỏ hoe nhưng ánh lên sự sống lần đầu tiên sau chuỗi ngày bị giam cầm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
– Em tìm chị… lâu lắm rồi. Em không dám tin mình có thể gặp lại chị trong cái thế giới quái quỷ này!
Bình luận
Bình luận
– Em có đau ở đâu không? Có bị ai làm gì không? – Cô cúi đầu, kiểm tra cánh tay cậu, rồi chạm nhẹ lên vết băng trắng mỏng dán ở cổ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Cô khựng lại. Giọng điệu ấy – quen thuộc như tiếng cười của đứa em út ngày trước, lúc cả nhà cùng giành cái bánh bao cuối cùng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
– Em tỉnh lại trong một trung tâm gen – nơi người ta dùng học sinh để làm thí nghiệm. Thân thể em hiện tại thuộc về một học sinh hạng C, đang bị ép huấn luyện để "nâng cấp tầng gen".
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
– Thế giới này chia con người thành 5 cấp gen: A – B – C – D – và Đặc Biệt. Hệ thống nói gen càng cao thì tương thích với dữ liệu thế giới càng tốt. Em đang bị ép vào tầng C, tức là… trung bình thấp. Họ muốn dùng em làm chuột bạch để nâng tầng gen nhân tạo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
– Có thể. Nhưng em đã vô hiệu hóa được thiết bị tạm thời. Nhờ... hệ thống Gia Đình mà chị có nhớ không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Một bản đồ ảo 3D hiện ra giữa không trung. Hai chấm sáng màu lam – đại diện cho hai người – đang sát cạnh nhau. Xa xa, hai chấm sáng khác nhấp nháy yếu ớt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
– Nếu em đoán không sai… chị hai đang ở đó. Nhưng sóng cảm xúc của chị ấy rất bất ổn, liên tục lệch pha – như thể chị đang giả làm người khác.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Hạ Diệp cảm thấy đau đầu. Sau buổi trò chuyện với phu nhân Giang, cô đã cố tìm hiểu thông tin về “thiên kim thật” – người mà thân thể này từng thay thế.
Bình luận
Bình luận
Trên bàn là chồng tài liệu và hình ảnh: ảnh hộ chiếu, giấy tờ học tập ở nước ngoài, đơn xin trở về nước…
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
– Tạm thời không thể đi ngay. Chị bị ràng buộc với thân phận “Mạc Nhiên” – học sinh ưu tú, đội trưởng đội game. Nhưng… chị có thể xin tham gia chuyến thi đấu giao lưu với Tây Ngạn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
– Của Mạc Nhiên. Có định vị, có nhận diện sinh trắc học. Chị hack lại rồi. Đeo nó, em sẽ được nhận dạng là học sinh trao đổi tạm thời.