Chương 1 – Nơi Mặt Trăng Không Chiếu Tới


Tôi rời nhà lúc trời chưa sáng hẳn.

Bình luận

Tôi rời nhà lúc trời chưa sáng hẳn.

Trên con đường đất đỏ loang sương, tôi ôm túi vải vào ngực, bước lên chiếc xe bảy chỗ đã đậu chờ từ khi gà còn chưa gáy. Trong túi có ba bộ đồ cũ, một chiếc khăn tay, cuốn sổ ghi số điện thoại của mẹ, và một bao thư niêm kín – dày cộp, được dúi vào tay tôi đúng lúc tôi quay đi.

Bình luận

Trên con đường đất đỏ loang sương, tôi ôm túi vải vào ngực, bước lên chiếc xe bảy chỗ đã đậu chờ từ khi gà còn chưa gáy. Trong túi có ba bộ đồ cũ, một chiếc khăn tay, cuốn sổ ghi số điện thoại của mẹ, và một bao thư niêm kín – dày cộp, được dúi vào tay tôi đúng lúc tôi quay đi.

“Không được mở khi chưa tới nơi,” chị Nguyệt bảo. Tôi gật đầu. Tôi luôn nghe lời.

Bình luận

“Không được mở khi chưa tới nơi,” chị Nguyệt bảo. Tôi gật đầu. Tôi luôn nghe lời.

Trên xe, năm cô gái ngồi im như búp bê trưng trong tủ kính. Không ai nói. Chỉ có tiếng động cơ rền đều đều và hơi lạnh máy lạnh phả ra từng làn mờ mịt.

Bình luận

Trên xe, năm cô gái ngồi im như búp bê trưng trong tủ kính. Không ai nói. Chỉ có tiếng động cơ rền đều đều và hơi lạnh máy lạnh phả ra từng làn mờ mịt.

Tôi nhìn qua cửa sổ. Phố biến mất từ lâu rồi. Giờ chỉ còn rừng. Rừng và rừng.

Bình luận

Tôi nhìn qua cửa sổ. Phố biến mất từ lâu rồi. Giờ chỉ còn rừng. Rừng và rừng.

Buổi tối ngày thứ ba, xe dừng lại ở một khu nhà lụp xụp giữa rừng sâu. Tôi được đẩy vào một căn phòng gỗ, vách ép mốc meo, không cửa sổ, cửa sắt bị khóa ngoài.

Bình luận

Buổi tối ngày thứ ba, xe dừng lại ở một khu nhà lụp xụp giữa rừng sâu. Tôi được đẩy vào một căn phòng gỗ, vách ép mốc meo, không cửa sổ, cửa sắt bị khóa ngoài.

Không có gương. Không có sóng. Không có tiếng ai ngoài tiếng côn trùng.

Bình luận

Không có gương. Không có sóng. Không có tiếng ai ngoài tiếng côn trùng.

Tôi ngồi xuống góc phòng, trên nền xi măng nứt nẻ. Một bóng đèn vàng mờ trên trần, chớp chớp như đang cân nhắc có nên tắt luôn không.

Bình luận

Tôi ngồi xuống góc phòng, trên nền xi măng nứt nẻ. Một bóng đèn vàng mờ trên trần, chớp chớp như đang cân nhắc có nên tắt luôn không.

Tôi không khóc. Có lẽ vì tôi đã dùng hết nước mắt trong một đời.

Bình luận

Tôi không khóc. Có lẽ vì tôi đã dùng hết nước mắt trong một đời.

Đêm thứ tư, tôi nghe tiếng gõ nhè nhẹ ở vách đối diện. Chậm. Đều. Như gõ theo nhịp tim.

Bình luận

Đêm thứ tư, tôi nghe tiếng gõ nhè nhẹ ở vách đối diện. Chậm. Đều. Như gõ theo nhịp tim.

Tôi áp tai vào ván. Một giọng thì thầm vang lên, khàn, khô, đứt đoạn:

Bình luận

Tôi áp tai vào ván. Một giọng thì thầm vang lên, khàn, khô, đứt đoạn:

— Có ai… bên kia không?

Bình luận

— Có ai… bên kia không?

Tôi giữ im lặng.

Bình luận

Tôi giữ im lặng.

— Là tôi… Giản Kha… lớp 10 Nhất Thanh… tôi bị giam ở đây… từ rất lâu rồi…

Bình luận

— Là tôi… Giản Kha… lớp 10 Nhất Thanh… tôi bị giam ở đây… từ rất lâu rồi…

Tôi nín thở. Cái tên đó…

Bình luận

Tôi nín thở. Cái tên đó…

Giản Kha.

Bình luận

Giản Kha.

Bạn cùng lớp năm tôi mười sáu tuổi.

Bình luận

Bạn cùng lớp năm tôi mười sáu tuổi.

Người từng gục đầu ngủ trong giờ Lý, từng bẻ hai cái bút chì vì làm sai một bài toán, từng viết tên tôi lên tay bằng bút mực xanh.

Bình luận

Người từng gục đầu ngủ trong giờ Lý, từng bẻ hai cái bút chì vì làm sai một bài toán, từng viết tên tôi lên tay bằng bút mực xanh.

Người đã biến mất khỏi lớp vào một ngày mưa. Không ai biết đi đâu.

Bình luận

Người đã biến mất khỏi lớp vào một ngày mưa. Không ai biết đi đâu.

Và giờ… cô ấy đang ở đây. Sau bức tường gỗ.

Bình luận

Và giờ… cô ấy đang ở đây. Sau bức tường gỗ.

— Tôi biết bạn không tin… — Giản Kha nói tiếp, giọng nhỏ dần — Nhưng nếu bạn muốn sống… thì đừng tin ai cả. Kể cả những kẻ tử tế.

Bình luận

— Tôi biết bạn không tin… — Giản Kha nói tiếp, giọng nhỏ dần — Nhưng nếu bạn muốn sống… thì đừng tin ai cả. Kể cả những kẻ tử tế.

Tôi lùi khỏi vách. Ôm gối. Mắt mở trừng trừng nhìn lên trần gỗ.

Bình luận

Tôi lùi khỏi vách. Ôm gối. Mắt mở trừng trừng nhìn lên trần gỗ.

Đèn chớp tắt. Không khí đặc lại.

Bình luận

Đèn chớp tắt. Không khí đặc lại.

Tôi nghĩ đến mẹ. Nghĩ đến bức thư chưa mở. Nghĩ đến ánh mắt của chị Nguyệt.

Bình luận

Tôi nghĩ đến mẹ. Nghĩ đến bức thư chưa mở. Nghĩ đến ánh mắt của chị Nguyệt.

Và nghĩ đến một câu mà tôi không được quên:

Bình luận

Và nghĩ đến một câu mà tôi không được quên:

“Chỉ hành động khi mặt trăng tàn.”

Bình luận

“Chỉ hành động khi mặt trăng tàn.”

Mặt trăng đêm nay vẫn còn.

Bình luận

Mặt trăng đêm nay vẫn còn.

Tôi vẫn chỉ là một con bé bị bán.

Bình luận

Tôi vẫn chỉ là một con bé bị bán.

Cho đến khi nó tắt.

Bình luận

Cho đến khi nó tắt.


Truyện tương tự

Bình luận