“Tôi không hứng thú với việc kết hôn!” Đường Vực chầm chậm nhả chữ.
Bình luận
“Tôi không hứng thú với việc kết hôn!” Đường Vực chầm chậm nhả chữ.
“Sao ạ?” Mặt mày người đối diện vì mấy chữ này mà tâm trạng rơi thẳng xuống hố sâu. Đời cô như thế là chấm hết rồi…
Bình luận
“Sao ạ?” Mặt mày người đối diện vì mấy chữ này mà tâm trạng rơi thẳng xuống hố sâu. Đời cô như thế là chấm hết rồi…
“Nhưng cũng không hẳn là không có khả năng!” Vẻ mặt thất vọng kia làm Đường Vực có chút mủi lòng. Thật ra anh muốn khẳng định là không nhưng sau cùng đầu óc nhảy số thành thế.
Bình luận
“Nhưng cũng không hẳn là không có khả năng!” Vẻ mặt thất vọng kia làm Đường Vực có chút mủi lòng. Thật ra anh muốn khẳng định là không nhưng sau cùng đầu óc nhảy số thành thế.
“Chú cần thời gian suy nghĩ sao ạ?”
Bình luận
“Chú cần thời gian suy nghĩ sao ạ?”
“Em uống nước đi! Muốn ăn gì không?” Đường Vực đổi chủ đề. Cô bé nói chiều tối sẽ đi làm thêm, chẳng phải là con gái một của Bạch gia sao? Không lẽ phụ huynh muốn con cái lăn lộn kiếm tiền sớm để hiểu giá trị đồng tiền.
Bình luận
“Em uống nước đi! Muốn ăn gì không?” Đường Vực đổi chủ đề. Cô bé nói chiều tối sẽ đi làm thêm, chẳng phải là con gái một của Bạch gia sao? Không lẽ phụ huynh muốn con cái lăn lộn kiếm tiền sớm để hiểu giá trị đồng tiền.
“Dạ không ạ! Cháu không đói ạ!”
Bình luận
“Dạ không ạ! Cháu không đói ạ!”
“Tôi đưa em về?”
Bình luận
“Tôi đưa em về?”
“Cháu còn đi làm, đi bộ một chút tranh thủ tập thể dục được rồi ạ!”
Bình luận
“Cháu còn đi làm, đi bộ một chút tranh thủ tập thể dục được rồi ạ!”
“Vậy tôi đi trước! Tôi còn có việc!” Đường Vực gọi phục vụ thanh toán, anh đẩy về phía người đối diện một túi xách lớn.
Bình luận
“Vậy tôi đi trước! Tôi còn có việc!” Đường Vực gọi phục vụ thanh toán, anh đẩy về phía người đối diện một túi xách lớn.
Bạch Nhiễm tròn mắt, cô nhìn túi giấy rồi lại nhìn nam nhân điển trai kia. Ánh mắt ngây thơ đó phản chiếu thế giới một cách đơn thuần nhất làm Đường Vực bất giác cảm thấy có chút đáng yêu.
Bình luận
Bạch Nhiễm tròn mắt, cô nhìn túi giấy rồi lại nhìn nam nhân điển trai kia. Ánh mắt ngây thơ đó phản chiếu thế giới một cách đơn thuần nhất làm Đường Vực bất giác cảm thấy có chút đáng yêu.
Bạch Nhiễm chớp mắt long lanh nhìn về phía đối diện. Cô không dám mở lời, cô cũng không dám nghĩ món quà trước mặt là của mình.
Bình luận
Bạch Nhiễm chớp mắt long lanh nhìn về phía đối diện. Cô không dám mở lời, cô cũng không dám nghĩ món quà trước mặt là của mình.
“Sao thế?” Đường Vực cũng đứng hình, anh buông điện thoại trên tay xuống.
Bình luận
“Sao thế?” Đường Vực cũng đứng hình, anh buông điện thoại trên tay xuống.
“Chú ơi! Cái này là?”
Bình luận
“Chú ơi! Cái này là?”
“Tặng em!”
Bình luận
“Tặng em!”
“Dả? Không cần đâu chú! Cháu cũng không có chuẩn bị quà gì cho chú cả!”
Bình luận
“Dả? Không cần đâu chú! Cháu cũng không có chuẩn bị quà gì cho chú cả!”
“Ai bảo em phải chuẩn bị! Tôi tặng em chút quà, không cần phải nghĩ nhiều!”
Bình luận
“Ai bảo em phải chuẩn bị! Tôi tặng em chút quà, không cần phải nghĩ nhiều!”
“Thế đã nhé! Tôi đi trước đây!”
Bình luận
“Thế đã nhé! Tôi đi trước đây!”
“Dạ vâng! Cảm ơn chú ạ! Chú đi nhé!” Bạch Nhiễm đứng dậy, hơi cúi đầu chào hỏi. Bóng lưng kia rời đi hồi lâu rồi mà cô vẫn chưa thoát khỏi suy nghĩ buồn bã. Lời của chú ấy nói: “Cũng không hẳn là không có khả năng!”. Bạch Nhiễm vận dụng hết não bộ phân tích nhưng cuối cùng vẫn không buông bỏ được ý nghĩ đây là một câu từ chối lịch sự. Đang suy nghĩ thì điện thoại nhỏ réo liên hồi, cô liếc nhìn màn hình, là mẹ cô đang gọi, chắc chắn là muốn hỏi về kết quả. Bạch Nhiễm không biết nên làm thế nào, cô cũng không dám nói thẳng về câu chuyện vừa xảy ra. Cô đành để điện thoại reo cho hết hồi chuông rồi tự tắt.
Bình luận
“Dạ vâng! Cảm ơn chú ạ! Chú đi nhé!” Bạch Nhiễm đứng dậy, hơi cúi đầu chào hỏi. Bóng lưng kia rời đi hồi lâu rồi mà cô vẫn chưa thoát khỏi suy nghĩ buồn bã. Lời của chú ấy nói: “Cũng không hẳn là không có khả năng!”. Bạch Nhiễm vận dụng hết não bộ phân tích nhưng cuối cùng vẫn không buông bỏ được ý nghĩ đây là một câu từ chối lịch sự. Đang suy nghĩ thì điện thoại nhỏ réo liên hồi, cô liếc nhìn màn hình, là mẹ cô đang gọi, chắc chắn là muốn hỏi về kết quả. Bạch Nhiễm không biết nên làm thế nào, cô cũng không dám nói thẳng về câu chuyện vừa xảy ra. Cô đành để điện thoại reo cho hết hồi chuông rồi tự tắt.
Lại nói đến túi xách đựng món quà trước mặt, Bạch Nhiễm không biết làm sao. Cô không khỏi lâng lâng cảm giác vui vẻ, đây là lần đầu tiên, được một người khác giới tặng quà, lại còn là một món quà xa xỉ. Thu dọn đồ đạc, cô bước theo con đường quen thuộc về lại tiệm sách làm việc. Chiều tối, Bạch Nhiễm vừa xuất hiện nơi ngưỡng cửa, mẹ cô đã chạy lại. Ánh mắt chạm vào túi giấy lớn nơi tay, bà giật phăng món đồ, hớn hở bước vào phòng khách.
Bình luận
Lại nói đến túi xách đựng món quà trước mặt, Bạch Nhiễm không biết làm sao. Cô không khỏi lâng lâng cảm giác vui vẻ, đây là lần đầu tiên, được một người khác giới tặng quà, lại còn là một món quà xa xỉ. Thu dọn đồ đạc, cô bước theo con đường quen thuộc về lại tiệm sách làm việc. Chiều tối, Bạch Nhiễm vừa xuất hiện nơi ngưỡng cửa, mẹ cô đã chạy lại. Ánh mắt chạm vào túi giấy lớn nơi tay, bà giật phăng món đồ, hớn hở bước vào phòng khách.
“Ông xem! Nuôi con bao nhiêu năm giờ mới có chút lợi ích!”
Bình luận
“Ông xem! Nuôi con bao nhiêu năm giờ mới có chút lợi ích!”
“Chiếc túi này giá phải mấy chục triệu, Tiểu Nhiễm quả nhiên lợi hại!”
Bình luận
“Chiếc túi này giá phải mấy chục triệu, Tiểu Nhiễm quả nhiên lợi hại!”
“Con ăn gì chưa? Mẹ dọn cho con nhé!” Bà đon đả níu tay cô dắt lại bàn trà.
Bình luận
“Con ăn gì chưa? Mẹ dọn cho con nhé!” Bà đon đả níu tay cô dắt lại bàn trà.
“Dạ con ăn tạm ở chỗ làm rồi mẹ! Để con xuống dọn dẹp!”
Bình luận
“Dạ con ăn tạm ở chỗ làm rồi mẹ! Để con xuống dọn dẹp!”
“Khoan! Ngồi nói chuyện đã! Thế nào rồi?” Vài câu xã giao đã qua, việc chính quay lại, Bạch Nhiễm bị quây bởi hai cặp mắt nhiều chuyện hết mức.
Bình luận
“Khoan! Ngồi nói chuyện đã! Thế nào rồi?” Vài câu xã giao đã qua, việc chính quay lại, Bạch Nhiễm bị quây bởi hai cặp mắt nhiều chuyện hết mức.
“Dạ! Chú ấy… à, không phải, là anh ấy bận việc nên chưa nói chuyện xong đã phải rời đi!” Bạch Nhiễm mà nói thật, chắc chắn sẽ ăn “roi”, không phải Đường Vực đã từ chối hẳn, nói như vậy cũng không tính là nói láo chứ.
Bình luận
“Dạ! Chú ấy… à, không phải, là anh ấy bận việc nên chưa nói chuyện xong đã phải rời đi!” Bạch Nhiễm mà nói thật, chắc chắn sẽ ăn “roi”, không phải Đường Vực đã từ chối hẳn, nói như vậy cũng không tính là nói láo chứ.