Nghe nói chuyện nhiều với cô, nhưng giờ đây, trước mắt cậu là một cơ hội không thể bỏ lỡ.
Bình luận
Nghe nói chuyện nhiều với cô, nhưng giờ đây, trước mắt cậu là một cơ hội không thể bỏ lỡ.
“Ê, mày nhìn kìa! Là Hương đó!” - Tân chỉ tay về phía Hương, ánh mắt đầy hào hứng. Thằng Khải khựng lại, không biết có nên tiến tới hỏi chuyện hay không. Trong khi bọn bạn liên tục thúc giục, cậu cảm thấy cổ họng như bị thắt chặt.
Bình luận
“Ê, mày nhìn kìa! Là Hương đó!” - Tân chỉ tay về phía Hương, ánh mắt đầy hào hứng. Thằng Khải khựng lại, không biết có nên tiến tới hỏi chuyện hay không. Trong khi bọn bạn liên tục thúc giục, cậu cảm thấy cổ họng như bị thắt chặt.
“Chúng ta phải về, mà chiếc vòng này có thể là của Hương. Để tao đi hỏi xem.” - Cuối cùng, sau một hồi lưỡng lự, Khải quyết định. Cậu bước từng bước chậm chạp về phía bàn của Hương, tim đập rộn ràng.
Bình luận
“Chúng ta phải về, mà chiếc vòng này có thể là của Hương. Để tao đi hỏi xem.” - Cuối cùng, sau một hồi lưỡng lự, Khải quyết định. Cậu bước từng bước chậm chạp về phía bàn của Hương, tim đập rộn ràng.
“Chào Hương!” - Khải bắt đầu, cố gắng giữ giọng điềm tĩnh. Hương ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng ngời như những vì sao.
Bình luận
“Chào Hương!” - Khải bắt đầu, cố gắng giữ giọng điềm tĩnh. Hương ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng ngời như những vì sao.
“À, Khải đúng không? Có chuyện gì vậy?” - Hương cười, vẻ mặt thân thiện như ánh nắng ban mai.
Bình luận
“À, Khải đúng không? Có chuyện gì vậy?” - Hương cười, vẻ mặt thân thiện như ánh nắng ban mai.
“Um, là… mình tìm thấy cái vòng này trong công viên. Có phải của bạn không?” - Khải đưa tay ra, chiếc vòng bạc lấp lánh dưới ánh nắng.
Bình luận
“Um, là… mình tìm thấy cái vòng này trong công viên. Có phải của bạn không?” - Khải đưa tay ra, chiếc vòng bạc lấp lánh dưới ánh nắng.
Hương nhìn chiếc vòng, rồi tỏ ra bất ngờ: “Ôi, đúng rồi! Cảm ơn bạn nhiều nha! Mình tưởng đã bị mất nó luôn rồi chứ.”
Bình luận
Hương nhìn chiếc vòng, rồi tỏ ra bất ngờ: “Ôi, đúng rồi! Cảm ơn bạn nhiều nha! Mình tưởng đã bị mất nó luôn rồi chứ.”
“Không có gì, mình chỉ tình cờ thôi.” - Khải cảm thấy vui mừng pha lẫn chút ngượng ngùng.
Bình luận
“Không có gì, mình chỉ tình cờ thôi.” - Khải cảm thấy vui mừng pha lẫn chút ngượng ngùng.
Hương nhìn Khải một lúc, dường như nhận ra sự ngại ngùng trong cậu. “Mà này, nếu bạn không bận gì, có muốn ngồi lại cùng bọn mình một lúc không? Hôm nay tụi mình đang tổ chức một buổi picnic nhỏ, ăn đồ ăn ngon đó!”
Bình luận
Hương nhìn Khải một lúc, dường như nhận ra sự ngại ngùng trong cậu. “Mà này, nếu bạn không bận gì, có muốn ngồi lại cùng bọn mình một lúc không? Hôm nay tụi mình đang tổ chức một buổi picnic nhỏ, ăn đồ ăn ngon đó!”
Khải không tin vào tai mình. “Thật à? Mình… mình rất vui đó!”
Bình luận
Khải không tin vào tai mình. “Thật à? Mình… mình rất vui đó!”
Tân và những người bạn khác đứng phía sau, nén cười, ánh mắt đầy ủng hộ. Khi Khải ngồi xuống, sự căng thẳng dường như biến mất, và không khí giữa hai bên trở nên thoải mái hơn.
Bình luận
Tân và những người bạn khác đứng phía sau, nén cười, ánh mắt đầy ủng hộ. Khi Khải ngồi xuống, sự căng thẳng dường như biến mất, và không khí giữa hai bên trở nên thoải mái hơn.
Huyền nhìn thấy Khải trò chuyện vui vẻ với Hương, một chút ghen tị len lỏi trong lòng. Thằng Khải đang dần tỏa sáng, cậu ấy đã dám bước ra khỏi vùng an toàn của mình. Giờ đây, mọi thứ không chỉ đơn giản là một chiếc vòng tay. Đây chính là cơ hội để tình cảm nảy nở, nơi mà những ước mơ còn chưa được nói thành lời. Thôi dẹp đi, lo mà về
Bình luận
Huyền nhìn thấy Khải trò chuyện vui vẻ với Hương, một chút ghen tị len lỏi trong lòng. Thằng Khải đang dần tỏa sáng, cậu ấy đã dám bước ra khỏi vùng an toàn của mình. Giờ đây, mọi thứ không chỉ đơn giản là một chiếc vòng tay. Đây chính là cơ hội để tình cảm nảy nở, nơi mà những ước mơ còn chưa được nói thành lời. Thôi dẹp đi, lo mà về