Tuấn lê bước quanh bệnh viện vào sáng sớm, tâm trạng rối bời sau cuộc gặp gỡ với “nhỏ thần chết.” Lời đề nghị bất tử nghe thật hoang đường, nhưng sâu thẳm trong lòng, ý nghĩ về việc sống mãi bắt đầu len lỏi. Anh cố gạt đi nhưng không thể quên được. Vô thức, Tuấn bước đến khu vui chơi trẻ em mà không hay biết. Đột nhiên, anh thấy mình dừng lại trước hình ảnh Hà và con gái cô bé Na (bạn cùng phòng Tuấn), đang vui đùa dưới cát. Con gái của Hà bị ung thư phổi, hậu quả từ việc chồng của cô hút thuốc lá quanh năm. Nhưng vì phát hiện sớm, con bé vẫn sống vui vẻ, dù phải duy trì thuốc như một thứ bệnh mãn tính.
Bình luận
Tuấn khẽ thở dài, rồi tiến lại gần bé Na. Anh ngồi xuống đất, đôi chân dài gập lại, trông như một đứa trẻ, cố gắng quên đi bản thân mình là ai trong khoảnh khắc ấy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Tuấn nghẹn ngào trước câu hỏi ngây thơ của bé Na “Con đó là ba, mốt chú Tuấn mua cho bé Na một con ha” Tuấn chỉ vào con chó
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Chiều đó Tuấn cõng Na về phòng trên lưng Tuấn bé Na nói thầm thầm, hình như cô bé đang mớ “mẹ ơi con là siêu nhân, siêu nhân đánh bại ung thư, yeahhh”
Bình luận
Lời nói vô tư của con bé như lưỡi dao nhọn cắm vào lòng Tuấn. Anh khựng lại. Sự ngây thơ, sự hy vọng của đứa trẻ đối diện với căn bệnh hiểm nghèo khiến anh thấy mình nhỏ bé và vô nghĩa. Anh khỏe mạnh hơn, mạnh mẽ hơn, nhưng tại sao lại dễ dàng từ bỏ cuộc sống của mình? Trong khi một đứa trẻ như bé Na lại đang chiến đấu từng ngày để sống?
Bình luận
Bình luận
Sau khi chào tạm biệt Hà và con gái, Tuấn quay trở lại phòng bệnh, nơi đã có một nhóm bạn đến thăm. Anh nhận ra ngay tiếng cười nói ồn ào của tụi nó, cả ba cái mỏ đang nói chuyện vui vẻ trong phòng. Ba người bạn thân của anh: Hoàng, Ánh, và Đạt, ngồi đó, mang theo sự ấm áp và ồn ào.
Bình luận
“Trời đất, mày sống kiểu gì mà tới giờ mới đổ bệnh hả?” Đạt cười khà khà, vừa vỗ lưng Tuấn vừa chế giễu. “Thận của mày chắc đổi màu như lon bò húc mà mày uống hàng ngày rồi.”
Bình luận
Hoàng thì ngồi xuống cạnh giường, vắt chéo chân. “Bệnh gì mà trầm trọng dữ vậy? Tao cứ tưởng mày là siêu nhân chứ.”
Bình luận
Tuấn khẽ cười, ánh mắt thoáng qua Nguyệt Ánh, cô em gái của Hoàng. Ánh lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh giường, tay cẩn thận gọt vỏ táo cho Tuấn. Đôi mắt buồn của cô luôn dõi theo anh, nhưng mỗi khi bắt gặp ánh mắt ấy, Tuấn lại vội vàng quay đi. Anh biết cô thích mình, và anh cũng có tình cảm với cô bé, nhưng lòng tự trọng và hoàn cảnh khiến anh giữ khoảng cách. Cô gái gia giáo như Ánh xứng đáng với một cuộc sống tốt đẹp hơn, không phải mang gánh nặng một kẻ như anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Cố gắng phá tan bầu không khí nặng nề. “Lần đầu tiên anh thấy trái táo được gọt đẹp như vậy đấy.” Tuấn mỉm cười, nhưng trong lòng lại không khỏi xao động khi thấy ánh mắt của Ánh sáng lên.
Bình luận
Ánh khẽ cười, nhẹ nhàng đáp: “Tại vì em muốn nó thật đẹp cho anh.” Lời nói hồn nhiên như một làn gió thoảng qua, khiến trái tim Tuấn như thắt lại. Anh biết cô đang cố gắng chạm đến tâm hồn anh.
Bình luận
Bình luận
Hoàng bỗng nhiên lên tiếng, ánh mắt tinh quái. “Để anh Tuấn ăn mấy miếng táo ấy, không khéo lại mê luôn.”
Bình luận
“Gọt làm gì Tuấn nó bị ung thư sắp chết rồi, ăn vỏ cũng không chết nhanh hơn đâu” Đạt đùa, nhưng có vẻ không hợp lắm
Bình luận
“Đừng có buồn nữa, Ánh,” Tuấn nhẹ nhàng nói, nhưng giọng nói của anh vẫn mang nỗi chua xót. “Em cần phải vui vẻ, lo học hành cho có tương lai.”
Bình luận
Bình luận
“Bên đó có anh nào để ý chưa, có thì nhớ giới thiệu cho tụi anh xem mắt” Tuấn nói liên tục tục để không nhìn vào mắt Ánh
Bình luận
Ánh nhướng mày, nhìn thẳng vào anh. “Tại sao anh lại luôn như vậy…?.” Ánh mắt ấy, đầy quyết tâm nhưng cũng lắm hoài nghi, khiến Tuấn chợt nhói lòng.
Bình luận
“Anh sẽ sớm khỏe lại mà” anh đáp, nhưng biết rằng mình đang nói dối. Nhưng lại không dám mở lòng. Cái khoảng cách mà anh tự tạo ra, từ khi nào đã trở thành một rào cản không thể vượt qua.
Bình luận
Đạt cười: “Đúng rồi! Anh Tuấn ăn táo thì sẽ không còn ốm nữa, mà chỉ còn mỗi cái bụng đầy táo thôi, một con ma táo”
Bình luận
Cả nhóm cùng ngồi lại trò chuyện, nhắc về những ký ức tuổi thơ, về lần Tuấn cứu Ánh khỏi vòng tay của một linh hồn lạ khi còn nhỏ. Hay lúc Tuấn phải liếm cái mắt cá chân sưng chù dù của thằng Đạt, để con ma tha cho nó sau trò ma lon. Tiếng cười của Hoàng và Đạt vang lên, còn Ánh chỉ khẽ cười, ánh mắt vẫn chất chứa nỗi buồn không nói thành lời. Trong giây phút đó, Tuấn cảm thấy ấm áp, nhận ra rằng anh không đơn độc. Bạn bè, người thân tất cả đều ở đây, luôn bên cạnh anh, dù cho cuộc sống của anh có thế nào.
Bình luận
Bình luận
“Cháu nghe nói chú đã trả hết viện phí cho cháu,” Tuấn nói, giọng anh chợt nghẹn lại. “Cháu không muốn nợ ai cả… Chú biết mà.” Anh ngẩng lên, nhưng ánh mắt không thể chạm vào Ba Hai, sợ rằng nếu làm vậy, anh sẽ lộ ra những cảm xúc mà mình đã cố gắng chôn vùi.
Bình luận
Ba Hai chỉ nhẹ nhàng lắc đầu: “Cháu không nợ chú điều gì cả. Chú chỉ muốn thấy cháu khỏe lại thôi.” Giọng nói của chú ấm áp nhưng cũng chứa đầy nỗi trăn trở, như một người cha lo cho đứa con của mình.
Bình luận
Hoàng vội ra khỏi phòng tránh ánh mắt của ba nó, Tuấn cảm nhận được điều đó, và như hiểu được điều gì.
Bình luận
“Chú...” Tuấn bắt đầu, lòng anh rối bời. “Cháu không muốn chú phải bận tâm về cháu nữa. Chú lo cho thằng Hoàng đi, nó không theo ngành xây dựng vì đó không phải là đam mê của nó. Cháu thấy nó thích rap, mặc dù rap dở lắm, nhưng chú cũng nên thông cảm cho nó, tính ra nó tìm ra đam mê là hay mà đâu giống như cháu đâu. Dù gì thì gia đình chú cũng khá giả, để nó phá phách một chút chắc cũng không sao. Nhưng chú để ý nó nhiều hơn nhé, cháu thấy nó có dấu hiệu trầm cảm rồi đó. Còn bé Ánh, chú cũng nên tìm người thật sự thương bé, nghèo cũng không sao, miễn là người đó thương bé thật lòng.”
Bình luận
Tuấn hít một hơi sâu, giọng anh trở nên khàn hơn. “Chú nhớ cẩn thận, mua bán nhà nhớ cúng kiến đầy đủ. Sau này không có cháu, chú nhớ tìm một thầy giỏi để giúp chú nha. Chắc... chắc chỉ tầm tháng nữa thôi, cháu sẽ đi rồi…”
Bình luận
“Chú…,” sau 1 tràn bắn rap như trăn trối sắp chết Tuấn lại không biết nói gì. Cảm xúc trong anh dâng trào, nhưng lời nói cứ nghẹn lại trong cổ họng.
Bình luận
Ba Hai đặt tay lên vai Tuấn, với một sự ấm áp như ánh nắng bình minh. “Cháu lo nhiều rồi. Cuộc sống này không phải chỉ có một mình cháu, mà còn có nhiều người khác, những người yêu quý cháu.”
Bình luận
“Cháu là một phần của tất cả chúng ta. Hãy sống vì những người còn lại, Tuấn. Chú biết cháu có thể làm được điều đó.” Lời nói của Ba Hai như những mũi tên bắn thẳng vào tâm hồn Tuấn, làm anh chao đảo.
Bình luận
Mắt Tuấn dần ướt đẫm, và trong giây phút ấy Tuấn cảm nhận 1 thứ cảm xúc, có lẽ đó là gia đình, anh muốn bật khóc. Nhưng anh chỉ lặng lẽ cúi đầu, để giọt nước mắt chực rơi lăn xuống. Một nỗi xót xa trào dâng trong lòng, khiến anh nghẹn ngào. “Nế..nếu cháu còn sống chú cho cháu nợ tiền 1 năm nha,” anh thì thầm.
Bình luận
‘Giây phút này, tất cả như ngưng lại. Mọi người, trong không gian lặng lẽ, chỉ có những lời chân tình và những giọt nước mắt rơi lặng lẽ, hòa cùng những kỷ niệm đẹp đẽ mà họ đã chia sẻ. Tuấn biết rằng, dù cho có chuyện gì xảy ra, tình yêu và sự quan tâm sẽ luôn là sợi dây kết nối họ mãi mãi.’
Bình luận
Bình luận
Tối hôm đó, sau khi trải qua biết bao cảm xúc và tình thương từ mọi người xung quanh, Tuấn ngồi một mình trong phòng. Anh lấy ra chiếc nhẫn mà "nhỏ thần chết" đã đưa cho. Chiếc nhẫn đen tuyền, có vẻ ngoài như chiếc nhẫn thời xưa với 1 viên đá quý rất lớn và kỳ lạ, nằm yên trong tay anh. Tuấn ngồi suy nghĩ rất lâu, rồi anh quyết định đeo nó vào.