Chapter 19


Khải và Huyền gặp nhau vào một buổi chiều muộn tại một quán cà phê nhỏ nằm sâu trong con hẻm yên tĩnh. Quán không có nhiều khách, chỉ có vài người ngồi thả hồn vào những tách cà phê nóng. Khải đã đến sớm, ngồi ở một góc khuất với tầm nhìn ra ngoài cửa sổ. Cậu mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản, nhưng gọn gàng. Vẻ mặt cậu trầm ngâm, có lẽ vẫn còn dư âm của những chuyện đã qua.

Bình luận

Khải và Huyền gặp nhau vào một buổi chiều muộn tại một quán cà phê nhỏ nằm sâu trong con hẻm yên tĩnh. Quán không có nhiều khách, chỉ có vài người ngồi thả hồn vào những tách cà phê nóng. Khải đã đến sớm, ngồi ở một góc khuất với tầm nhìn ra ngoài cửa sổ. Cậu mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản, nhưng gọn gàng. Vẻ mặt cậu trầm ngâm, có lẽ vẫn còn dư âm của những chuyện đã qua.

Huyền xuất hiện, trong bộ váy trắng nhẹ nhàng, mái tóc dài buông xõa theo làn gió nhẹ. Cô cười nhẹ khi nhìn thấy Khải, rồi tiến đến ngồi xuống đối diện. Không khí giữa hai người hơi ngượng ngùng, có phần lúng túng.

Bình luận

Huyền xuất hiện, trong bộ váy trắng nhẹ nhàng, mái tóc dài buông xõa theo làn gió nhẹ. Cô cười nhẹ khi nhìn thấy Khải, rồi tiến đến ngồi xuống đối diện. Không khí giữa hai người hơi ngượng ngùng, có phần lúng túng.

“Mình đến trễ một chút, Khải chờ lâu chưa?” Huyền lên tiếng, giọng dịu dàng.

Bình luận

“Mình đến trễ một chút, Khải chờ lâu chưa?” Huyền lên tiếng, giọng dịu dàng.

Khải lắc đầu, mỉm cười: “Không sao, mình cũng vừa mới tới thôi.”

Bình luận

Khải lắc đầu, mỉm cười: “Không sao, mình cũng vừa mới tới thôi.”

Cả hai gọi đồ uống, một ly cà phê sữa cho Huyền và một ly trà đá cho Khải. Cuộc trò chuyện bắt đầu với những câu hỏi xã giao, nhưng không khí có phần căng thẳng. Cả hai đều hiểu rằng buổi gặp này không chỉ đơn thuần là một buổi hẹn hò bình thường.

Bình luận

Cả hai gọi đồ uống, một ly cà phê sữa cho Huyền và một ly trà đá cho Khải. Cuộc trò chuyện bắt đầu với những câu hỏi xã giao, nhưng không khí có phần căng thẳng. Cả hai đều hiểu rằng buổi gặp này không chỉ đơn thuần là một buổi hẹn hò bình thường.

“Mình biết dạo này có nhiều chuyện xảy ra,” Khải bắt đầu, giọng cậu có chút ngập ngừng. “Nhưng mình nghĩ… mình cần nói chuyện với cậu để rõ ràng mọi thứ.”

Bình luận

“Mình biết dạo này có nhiều chuyện xảy ra,” Khải bắt đầu, giọng cậu có chút ngập ngừng. “Nhưng mình nghĩ… mình cần nói chuyện với cậu để rõ ràng mọi thứ.”

Huyền cúi đầu, ánh mắt nhìn xuống ly cà phê trước mặt, không nói gì. Cô biết điều này sẽ đến, nhưng không nghĩ nó lại sớm như vậy.

Bình luận

Huyền cúi đầu, ánh mắt nhìn xuống ly cà phê trước mặt, không nói gì. Cô biết điều này sẽ đến, nhưng không nghĩ nó lại sớm như vậy.

“Cậu và Hương…” Huyền ngập ngừng, giọng cô khẽ run. “Cậu còn nghĩ về cô ấy nhiều không?”

Bình luận

“Cậu và Hương…” Huyền ngập ngừng, giọng cô khẽ run. “Cậu còn nghĩ về cô ấy nhiều không?”

Khải thở dài, đôi mắt cậu mờ đi một chút khi nhắc đến Hương. “Có, nhưng mình nghĩ… chuyện giữa mình và Hương đã kết thúc. Và giờ mình muốn bắt đầu lại.”

Bình luận

Khải thở dài, đôi mắt cậu mờ đi một chút khi nhắc đến Hương. “Có, nhưng mình nghĩ… chuyện giữa mình và Hương đã kết thúc. Và giờ mình muốn bắt đầu lại.”

Huyền nhìn thẳng vào mắt Khải, cố gắng tìm kiếm sự chân thành trong lời nói của cậu. “Bắt đầu lại với mình sao, Khải? Cậu có chắc chắn không?”

Bình luận

Huyền nhìn thẳng vào mắt Khải, cố gắng tìm kiếm sự chân thành trong lời nói của cậu. “Bắt đầu lại với mình sao, Khải? Cậu có chắc chắn không?”

Khải gật đầu, ánh mắt cậu kiên định. “Mình không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng mình muốn cho cả hai chúng ta một cơ hội.”

Bình luận

Khải gật đầu, ánh mắt cậu kiên định. “Mình không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng mình muốn cho cả hai chúng ta một cơ hội.”

Huyền mỉm cười, nhưng nụ cười ấy có chút chua chát. “Được thôi, Khải. Nhưng cậu phải hứa rằng sẽ không để quá khứ ám ảnh chúng ta.”

Bình luận

Huyền mỉm cười, nhưng nụ cười ấy có chút chua chát. “Được thôi, Khải. Nhưng cậu phải hứa rằng sẽ không để quá khứ ám ảnh chúng ta.”

Khải nắm lấy tay Huyền, cái nắm tay nhẹ nhàng nhưng đầy sự quyết tâm. “Mình hứa.”

Bình luận

Khải nắm lấy tay Huyền, cái nắm tay nhẹ nhàng nhưng đầy sự quyết tâm. “Mình hứa.”

Cuộc trò chuyện tiếp tục, không còn ngượng ngùng như ban đầu. Cả hai bắt đầu chia sẻ nhiều hơn về những điều trong cuộc sống, về những kế hoạch trong tương lai. Dù vẫn còn những mảng tối chưa thể giải tỏa, nhưng ít nhất họ cũng đã tìm thấy sự đồng cảm và sẵn sàng bước tiếp cùng nhau.

Bình luận

Cuộc trò chuyện tiếp tục, không còn ngượng ngùng như ban đầu. Cả hai bắt đầu chia sẻ nhiều hơn về những điều trong cuộc sống, về những kế hoạch trong tương lai. Dù vẫn còn những mảng tối chưa thể giải tỏa, nhưng ít nhất họ cũng đã tìm thấy sự đồng cảm và sẵn sàng bước tiếp cùng nhau.

Cuối buổi hẹn, Khải đưa Huyền về nhà. Trước khi chia tay, cậu khẽ hôn lên trán cô, một cử chỉ đơn giản nhưng đầy ý nghĩa. Huyền nhìn theo bóng Khải khuất dần trong đêm, lòng cô nhen nhóm một niềm hy vọng mới, dù vẫn còn chút lấn cấn về những gì đã qua.

Bình luận

Cuối buổi hẹn, Khải đưa Huyền về nhà. Trước khi chia tay, cậu khẽ hôn lên trán cô, một cử chỉ đơn giản nhưng đầy ý nghĩa. Huyền nhìn theo bóng Khải khuất dần trong đêm, lòng cô nhen nhóm một niềm hy vọng mới, dù vẫn còn chút lấn cấn về những gì đã qua.


Truyện tương tự

Bình luận