Tuấn là một gã trai trẻ, nhưng cuộc đời của anh ta chẳng có gì khác ngoài sự tàn nhẫn. Công việc thợ hồ khiến anh lê lết từ sáng sớm đến tối khuya. Lưng còng, vai trĩu, quần áo luôn dính đầy bùn đất và bụi xi măng. Tuấn chẳng bao giờ mơ mộng về một tương lai tốt đẹp hơn bởi vì, ngay từ bé, anh đã biết mình chẳng có gì ngoài đôi tay trần và một cơ thể chịu đựng.
Bình luận
…Cuộc sống của Tuấn lặp đi lặp lại đến phát chán. Mỗi buổi sáng, anh vật vờ rời khỏi căn phòng trọ tồi tàn, đút vội ổ bánh mì nguội ngắt vào miệng, rồi leo lên chiếc xe cà tàng, nổ máy đến công trường. Cơ thể lúc nào cũng mỏi nhừ, nhưng cái dạ dày còn đau âm ỉ hơn. Đau suốt, như muốn nhắc anh rằng mọi thứ đều đang hỏng. Buổi tối, anh trở về trong im lặng, tránh xa ánh mắt của mọi người xung quanh. “Chào hỏi làm gì cho phí lời,” anh tự nhủ. “Người với hồn, ai biết đằng nào mà chào?”
Bình luận
Từ khi còn nhỏ, Tuấn đã biết mình có thể nhìn thấy những thứ mà người khác không thấy. Những linh hồn. Nhưng điều đáng sợ là, anh không phân biệt được ai sống ai chết, cho đến khi anh chạm vào họ hoặc họ chủ động bắt chuyện với anh. Điều này khiến anh trở thành một gã trầm tính, ít nói, chẳng bắt chuyện với ai trừ khi thực sự cần thiết.
Bình luận
Bình luận
Mọi người hay nghĩ Tuấn thô lỗ, ít giao tiếp, nhưng thực ra anh chỉ không muốn rước họa vào thân. “Mấy người chết mẹ rồi mà còn bắt chuyện, đụng vào mệt lắm,” anh hay càu nhàu với mấy đứa bạn thợ hồ. Nhưng dù họ có nghĩ gì, Tuấn cũng không quan tâm. Chỉ cần làm xong việc, về nhà, quăng cái xác lên giường là đủ.
Bình luận
Những đêm thức trắng của Tuấn là một chuỗi lướt Truyện, chơi game, đôi khi chửi thề khi thua game ”M nó, đời cũng như game, cố gắng bao nhiêu cũng ăn cớt ,” Tuấn lẩm bẩm, vứt điện thoại sang một bên. Mắt đăm đăm nhìn lên trần nhà, anh nhớ lại những câu chuyện Isekai và tự nhủ: ‘Mình là thằng vô học, mocoi, đáy xã hội. Chắc đủ chuẩn để chuyển sinh rồi nhỉ’
Bình luận
Chán nản, Tuấn gác tay lên trán, thở dài. Trong phòng im ắng đến mức chỉ nghe thấy tiếng quạt máy cũ kêu cọt kẹt.
Bình luận
Rồi một ngày, ngay giữa lúc đang làm việc, Tuấn ngất xỉu. Khi tỉnh lại, anh thấy mình nằm trên giường bệnh, người đầy dây nhợ và mùi thuốc sát trùng. “Thế quái nào lại đến đây?” Tuấn gầm gừ trong đầu. Bác sĩ nói anh bị bệnh nặng về dạ dày và thận, hai thứ chẳng có gì bất ngờ với Tuấn, nhưng khi nghe chi tiết bệnh trạng, anh chỉ cười khẩy. “Ờ, tốt rồi. Coi bộ gần đi được rồi đấy.”
Bình luận
Cuộc đời thật trớ trêu, số tiền anh dành dụm suốt đời cũng chỉ đủ cho Tuấn nằm trong bệnh viện và chờ chết.
Bình luận
Tối hôm đó, khi nằm trên giường bệnh, Tuấn vẫn lướt điện thoại như thường lệ. Bên cạnh anh là một ông cụ già, nằm im như thể đã hòa tan vào giường. Thình lình, Tuấn thấy một cô gái ngồi nói chuyện với ông cụ. Trẻ trung, xinh đẹp, mặc áo len kín cổ nhưng khoác da bên ngoài, kiểu ăn mặc mà Tuấn không ngờ lại thấy ở bệnh viện. ‘Nhỏ này chắc khùng giờ này vào bệnh viện, cháu ông cụ à’ Tuấn nghĩ, mắt không rời khỏi màn hình TikTok nhưng lỗ tai thì nhiều chuyện (đúng là thằng nhiều chuyện)
Bình luận
Sáng hôm sau, anh tỉnh dậy và nghe tin ông cụ đã qua đời đêm qua. "Cái gì cơ? Hôm qua còn thấy ổng cười đùa với cô cháu gái mà?" Tuấn cố kể với mấy cô y tá, nhưng họ ngầm hiểu và chỉ xua tay : "Chắc đêm qua cậu nghe nhầm thôi. Ông mớ trước khi qua đời đấy." Tuấn cắn môi, cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng.
Bình luận
Đêm tiếp theo, Tuấn vẫn ngồi trên giường, điện thoại trên tay, nhưng tâm trí anh không còn tập trung. Cái cảnh ông cụ nói chuyện với cô gái cứ lặp lại trong đầu, như một đoạn phim cũ bị tua đi tua lại. Và rồi... âm thanh đó. Giọng nói của cô gái, vẫn vang lên từ giường bên cạnh, y hệt như đêm trước ’thoại như phim luôn mấy ba’. Nhưng khác biệt là không thấy ông cụ nói nữa.
Bình luận
‘Má , tao điên rồi à? nhỏ đó mà quay qua đây chắc đái trong quần quá’ Tuấn nghĩ, mồ hôi bắt đầu chảy dọc lưng. Khi anh quay đầu lại. Cô gái xinh đẹp kia vén tấm màn và nhìn thẳng vào anh, đôi mắt lạnh lùng nhưng đầy sự tò mò: “Mày thấy tao à, nhóc?”
Bình luận
Tuấn đứng hình, rồi nhanh chóng bật ra một câu đáp không chút suy nghĩ: “Thấy chứ, mạy. Con gái con đứa gì mà nói chuyện nghe chán vậy.”
Bình luận
Tuấn nhíu mày, quay sang phía phát ra giọng nói. Đứng trước mặt anh là một cô gái, tóc dài, mặc áo đen thui, nhưng điều kỳ lạ là đôi mắt của cô trống rỗng. “Duyên âm hả?” Tuấn lầm bầm, giọng mỉa mai. ‘Chắc dính duyên âm rồi’
Bình luận
"Không phải duyên âm," cô gái đáp, ánh mắt vô hồn nhìn thẳng vào anh. "Tao là kẻ đưa người chết qua thế giới bên kia. Và mày là kẻ tao cần đến."
Bình luận
Tuấn cười khẩy, đứng dậy, bước một vòng quanh cô gái. “Ờ, thế là sao? Định rủ tao đi chết à?” Anh khoanh tay trước ngực, nhìn cô đầy thách thức.
Bình luận
Cô gái mỉm cười, nhưng không phải nụ cười ấm áp, mà là nụ cười của sự kỳ lạ. Một cô gái đôi mươi, cô ta bước gần hơn, đôi mắt sáng lên như thể vừa phát hiện ra điều gì đó đáng ngạc nhiên.
Bình luận
"Mày là trường hợp đặc biệt đấy, nhóc. Mày thấy được tao, nhưng mày có biết tao là ai không?" Giọng cô gái vang lên, pha chút mỉa mai, ánh mắt sắc lẹm xoáy thẳng vào Tuấn như thăm dò.
Bình luận
Tuấn biết mình có khả năng khác thường từ nhỏ anh cũng chả cần đến nó. Để tránh rắc rối, Tuấn đã chọn cách sống xa lánh, khép kín, tránh tiếp xúc với người lạ, vì anh sợ rằng mình sẽ vô tình "nói chuyện nhầm với ma." Nhưng lần này thì khác, rất khác. Anh có thể trò chuyện với cô gái trước mặt, nhưng khi thử chạm vào cô như thói quen, chỉ cảm nhận được khoảng trống.
Bình luận
Bình luận
"Đ m, lại trò gì đây?" anh lẩm bẩm, né tránh. Nhưng cô không ngừng lại. Đôi mắt cô soi mói từng chi tiết trên người Tuấn, như một nhà khoa học khám phá một thí nghiệm hiếm thấy. Cô còn liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, mắt quét khắp mọi ngóc ngách như đang dò tìm thứ gì. Cuối cùng, cô quay lại, tiến sát hơn, hơi thở lạnh giá của cô gần như lấn át mọi giác quan của Tuấn, làm anh không khỏi rùng mình.
Bình luận
"Mày thực sự thấy tao sao? Con người, tên gì?" Giọng cô thì thào như gió thổi, làm không gian trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết.
Bình luận
Thật sự thì lúc này Tuấn rất sợ, bao nhiêu thứ trong người Tuấn muốn tuôn ra hết, đây là lần đầu tiên anh nói chuyện với ma
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Như chẳng mảy may quan tâm đến lời Tuấn, cô tiếp tục quan sát anh như thể anh là một sinh vật kỳ lạ. Tuấn cảm thấy bất an nhưng không thể làm gì ngoài bực bội lẩm bẩm: "Gì nữa đây, đúng là mớ bòng bong."
Bình luận
Bất ngờ, giọng cô trở nên trầm hơn, nghiêm túc hơn: "Tao là sứ giả của thần chết, nhiệm vụ của tao là dẫn dắt những linh hồn về đúng nơi của họ. Bình thường, không ai có thể thấy bọn tao, trừ khi họ sắp cận kề cái chết." Cô dừng lại, đôi mắt tối lại, sắc lẻm như đâm thẳng vào Tuấn. "Nhưng mày là trường hợp đặc biệt, nhóc. Mày thấy được tất cả bọn tao, không chỉ mình tao. Tao chưa từng tin điều này là có thật, nhưng mày... mày là một ngoại lệ. Trong suốt nghìn năm qua, tao chỉ nghe kể về một người có khả năng này, nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ gặp."
Bình luận
Tuấn nhướn mày, nở nụ cười nhếch mép chế nhạo: "Bà điên à? Nếu bà nói đúng, thì chắc t sắp chết rồi, đúng không? Mà nói thật, t chẳng cần biết bà là gì cả. Chết sớm hay muộn thì có gì quan trọng?"
Bình luận
Anh bật cười lớn, như thể những lời cô gái vừa nói là một trò đùa ngớ ngẩn. Nhưng trong lòng anh có gì đó trỗi dậy, một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. Cô gái vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, không cười, không phản ứng. Chỉ có sự im lặng đáng sợ. Sau đó, cô nhẹ nhàng rút từ túi áo ra một chiếc nhẫn đen lấp lánh dưới ánh đèn bệnh viện.
Bình luận
"Nếu mày không muốn chết, tao có một đề nghị. Lập khế ước với tao. Mày sẽ có được sự bất tử. Đổi lại, mày sẽ phải làm việc cho tao”
Bình luận
Bình luận
Tuấn khựng lại. Lời nói của cô đọng lại trong không khí, nặng trĩu. Anh phá lên cười, nhưng tiếng cười ấy không còn vang dội như trước. Nó như bị vỡ vụn trong cái không gian im lặng. "Bất tử? Bà nghĩ tao cần sống thêm nữa à? Sống như cái chó gì đây là đủ rồi! Ngày nào cũng gặp ma quỷ, sống khổ như con chó thì sống thêm làm m gì cho mệt. Tao mà sống thêm thì chỉ là kéo dài thêm cái kiếp nạn thôi! Thôi, cảm ơn, nhưng éo cần bất tử."
Bình luận
Cô gái không hề phản ứng, chỉ đứng yên, đôi mắt sâu thẳm nhìn Tuấn không chớp. Sự im lặng bao trùm lấy không gian, nặng nề đến nghẹt thở. Nhưng rồi cô nhẹ nhàng cúi đầu, thở dài:
Bình luận
"Mày sẽ sớm thay đổi suy nghĩ thôi. Sự sống, hay cái chết, đôi khi không do mày quyết định đâu, nhóc."
Bình luận
Cô nói xong, quay người bước đi. Nhưng trước khi biến mất, cô quay lại nhìn Tuấn, đôi mắt sáng lên một tia sắc lạnh:
Bình luận
Bình luận
Tiếng bước chân của cô dần tan biến, để lại Tuấn một mình trong phòng. Cảm giác trống rỗng lan tỏa khắp cơ thể anh. Anh nhìn chiếc nhẫn đen trên bàn, đôi mắt đăm chiêu. Một lời đề nghị kỳ lạ, nhưng cũng thật hấp dẫn. Sự bất tử. Nhưng đổi lại là gì? Cuộc sống của anh chưa bao giờ có ý nghĩa, tại sao giờ lại phải gánh thêm cái gánh nặng này?