Chap 3: “Lúc tui hấp hối, anh phải rút ổng thở cho tui”
Mây bước đi trên dãy hành lang bệnh viện, bâng quơ suy nghĩ về những lời bác sĩ vừa nói với cô. Tình thế của Phong hiện tại chỉ có thể gọi bằng hai từ: 'phép màu', với cú ngã mạnh, đầu trực tiếp đập xuống đường, khiến não bộ của anh bị chấn thương nghiêm trọng, hiện chỉ mới phát hiện ra một cục máu bầm nằm ở vùng vỏ não thùy trán. Nói cho dễ hiểu thì hiện tại anh bị mất trí nhớ, nhưng sẽ không kéo dài vĩnh viễn. Sau một khoảng thời gian nhất định hoặc trải qua một cú sốc tinh thần nào đó, ký ức sẽ dần trở về.
Bình luận
Mây bước đi trên dãy hành lang bệnh viện, bâng quơ suy nghĩ về những lời bác sĩ vừa nói với cô. Tình thế của Phong hiện tại chỉ có thể gọi bằng hai từ: 'phép màu', với cú ngã mạnh, đầu trực tiếp đập xuống đường, khiến não bộ của anh bị chấn thương nghiêm trọng, hiện chỉ mới phát hiện ra một cục máu bầm nằm ở vùng vỏ não thùy trán. Nói cho dễ hiểu thì hiện tại anh bị mất trí nhớ, nhưng sẽ không kéo dài vĩnh viễn. Sau một khoảng thời gian nhất định hoặc trải qua một cú sốc tinh thần nào đó, ký ức sẽ dần trở về.
Tuy nhiên, tổn thương về não bộ thì rất khó lường, hôm nay nói cười đó, sang hôm sau có thể đột quỵ bất ngờ và trở thành người thực vật, hôm nay chỉ là máu bầm, sang hôm sau có thể phát triển thành khối u, dẫn đến bất tỉnh. Vì thế, mọi nhất cử nhất động của người bệnh nên được người nhà quan tâm chăm sóc đặc biệt. Dù chỉ là cơn đau đầu nhẹ, hay bất ngờ nôn bữa cũng cần gấp rút đưa người thân đến bệnh viện để kịp thời cấp cứu.
Bình luận
Tuy nhiên, tổn thương về não bộ thì rất khó lường, hôm nay nói cười đó, sang hôm sau có thể đột quỵ bất ngờ và trở thành người thực vật, hôm nay chỉ là máu bầm, sang hôm sau có thể phát triển thành khối u, dẫn đến bất tỉnh. Vì thế, mọi nhất cử nhất động của người bệnh nên được người nhà quan tâm chăm sóc đặc biệt. Dù chỉ là cơn đau đầu nhẹ, hay bất ngờ nôn bữa cũng cần gấp rút đưa người thân đến bệnh viện để kịp thời cấp cứu.
Vừa đi vừa nghĩ một hồi cũng đã đến giường bệnh của Phong, đứng trước tấm rèm, cô thở dài, cô buộc phải đưa ra quyết định; nếu muốn giúp anh thì sợ là cuộc chiến này quá sức với cô, nhưng bỏ đi thì cô sẽ ray rứt ân hận mãi không thôi. Bỗng nhiên, Mây nhớ ra gì đó, thái độ của cô ngoay ngoắc một trăm tám mươi độ, cô mím môi gật đầu, hít một hơi thật sâu, mở bung rèm cửa.
Bình luận
Vừa đi vừa nghĩ một hồi cũng đã đến giường bệnh của Phong, đứng trước tấm rèm, cô thở dài, cô buộc phải đưa ra quyết định; nếu muốn giúp anh thì sợ là cuộc chiến này quá sức với cô, nhưng bỏ đi thì cô sẽ ray rứt ân hận mãi không thôi. Bỗng nhiên, Mây nhớ ra gì đó, thái độ của cô ngoay ngoắc một trăm tám mươi độ, cô mím môi gật đầu, hít một hơi thật sâu, mở bung rèm cửa.
Hình ảnh trước mắt làm cô muốn sang chấn tâm lý, trên giường là một người đàn ông cao lớn, đang ngồi ăn ngấu nghiếng một xuất cơm trưa bệnh việc, tay phải cầm muỗng liên tục xúc cơm, canh, rau bỏ vào miệng, tay trái cầm một chiếc đùi gà to tổ bố. Nhìn thấy Mây, anh cười hì hì.
Bình luận
Hình ảnh trước mắt làm cô muốn sang chấn tâm lý, trên giường là một người đàn ông cao lớn, đang ngồi ăn ngấu nghiếng một xuất cơm trưa bệnh việc, tay phải cầm muỗng liên tục xúc cơm, canh, rau bỏ vào miệng, tay trái cầm một chiếc đùi gà to tổ bố. Nhìn thấy Mây, anh cười hì hì.
“Bác sĩ nói sao? Tui ổn không? Chị ăn chưa? Ăn đùi gà không?” - Mây lắc đầu, cô kéo ghế ngồi gần anh.
Bình luận
“Bác sĩ nói sao? Tui ổn không? Chị ăn chưa? Ăn đùi gà không?” - Mây lắc đầu, cô kéo ghế ngồi gần anh.
“Anh bao nhiêu tuổi mà kêu tui là chị? Mà anh còn nhớ tên mình không?” - Phong gật đầu lia lịa, anh cắn một miếng gà to, rồi nhồm nhoàm nói.
Bình luận
“Anh bao nhiêu tuổi mà kêu tui là chị? Mà anh còn nhớ tên mình không?” - Phong gật đầu lia lịa, anh cắn một miếng gà to, rồi nhồm nhoàm nói.
Hắn đang trêu mình đúng không? Cái thân hình như voi này sao lại chưa đủ tuổi vị thành niên? Hay là, hay là hắn bị di chứng khác? Mây nhìn Phong, cô hít thở cố gắng lấy lại bình tĩnh, từ từ dò hỏi Phong.
Bình luận
Hắn đang trêu mình đúng không? Cái thân hình như voi này sao lại chưa đủ tuổi vị thành niên? Hay là, hay là hắn bị di chứng khác? Mây nhìn Phong, cô hít thở cố gắng lấy lại bình tĩnh, từ từ dò hỏi Phong.
“Vậy anh có nhớ ngày tháng năm sinh của anh không?” - thái độ của cô đầy mong chờ.
Bình luận
“Vậy anh có nhớ ngày tháng năm sinh của anh không?” - thái độ của cô đầy mong chờ.
“Có chứ, 24/09/1998”
Bình luận
“Có chứ, 24/09/1998”
“Móa” - Mây đập bàn một cái lớn khiến Phong giật mình, anh nhìn cô e dè, còn cô thì đang phát tiết. Đùa cô à, 1998 thì 13 tuổi kiểu gì, là 27 tuổi mới đúng, rốt cuộc là sao, là 13 tuổi hay 27 tuổi. Là ông này bị điên thật hay ổng trêu đùa cô. Chi bằng không hỏi nữa, càng hỏi càng nổ não, rồi người bị điên sẽ là cô.
Bình luận
“Móa” - Mây đập bàn một cái lớn khiến Phong giật mình, anh nhìn cô e dè, còn cô thì đang phát tiết. Đùa cô à, 1998 thì 13 tuổi kiểu gì, là 27 tuổi mới đúng, rốt cuộc là sao, là 13 tuổi hay 27 tuổi. Là ông này bị điên thật hay ổng trêu đùa cô. Chi bằng không hỏi nữa, càng hỏi càng nổ não, rồi người bị điên sẽ là cô.
Mây hất tay, Phong không để ý đến cô nữa, anh tiếp tục ăn cho xong phần của mình. Còn cô thì đi đến tủ đầu giường, lấy ra một tờ giấy và một cây bút bắt đầu hí hoáy ghi ghi chép chép. Đúng lúc Phong vừa ăn xong, chiếc bàn đã được dọn sạch sẻ, Mây đặt xuống đó tờ giấy đầy chữ của cô bắt đầu giải thích.
Bình luận
Mây hất tay, Phong không để ý đến cô nữa, anh tiếp tục ăn cho xong phần của mình. Còn cô thì đi đến tủ đầu giường, lấy ra một tờ giấy và một cây bút bắt đầu hí hoáy ghi ghi chép chép. Đúng lúc Phong vừa ăn xong, chiếc bàn đã được dọn sạch sẻ, Mây đặt xuống đó tờ giấy đầy chữ của cô bắt đầu giải thích.
“Biết đọc chữ thì đọc, không thì thôi, miễn ký tên vào là được”
Bình luận
“Biết đọc chữ thì đọc, không thì thôi, miễn ký tên vào là được”
Phong nhìn cô đầy khó hiểu anh cầm tờ giấy bắt đầu đọc. Mây nhìn anh đầy mong chờ, còn trên gương mặt của anh là muôn vàn các loại biểu cảm khác nhau: từ chau mày để mím môi. Cuối cùng, anh khó chịu đặt tờ giấy xuống bàn.
Bình luận
Phong nhìn cô đầy khó hiểu anh cầm tờ giấy bắt đầu đọc. Mây nhìn anh đầy mong chờ, còn trên gương mặt của anh là muôn vàn các loại biểu cảm khác nhau: từ chau mày để mím môi. Cuối cùng, anh khó chịu đặt tờ giấy xuống bàn.
“Rốt cuộc là chị muốn gì?”
Bình luận
“Rốt cuộc là chị muốn gì?”
“Đây là bản hợp đồng giao kèo của tui với anh, tui suy nghĩ kỹ rồi, tui sẽ giúp anh tìm lại ký ức” - dù ký ức của Phong sẽ tự có lại, nhưng câu sau cô nào dám nói. Đáp lại cô là ánh nhìn đầy cảm kích của Phong, cô nói tiếp.
Bình luận
“Đây là bản hợp đồng giao kèo của tui với anh, tui suy nghĩ kỹ rồi, tui sẽ giúp anh tìm lại ký ức” - dù ký ức của Phong sẽ tự có lại, nhưng câu sau cô nào dám nói. Đáp lại cô là ánh nhìn đầy cảm kích của Phong, cô nói tiếp.
“Tui sẽ giúp anh tìm lại được ba mẹ” - Phong đầy hào hứng, anh hí hửng cười vui vẻ.
Bình luận
“Tui sẽ giúp anh tìm lại được ba mẹ” - Phong đầy hào hứng, anh hí hửng cười vui vẻ.
“Thiệt hả? Chị đồng ý giúp tui thiệt hả?”
Bình luận
“Thiệt hả? Chị đồng ý giúp tui thiệt hả?”
“Với một điều kiện” - Phong lập tức trề môi, biết ngay là cô có ý đồ gì đó.
Bình luận
“Với một điều kiện” - Phong lập tức trề môi, biết ngay là cô có ý đồ gì đó.
Mây nghiêm túc ngồi xuống đối diện với Phong, cô chỉnh đầu anh lại, trực tiếp nhìn thẳng vào mắt cô, thái độ không thể nghiêm trọng hơn, cô hít một hơi, nói rõ ràng từng chữ.
Bình luận
Mây nghiêm túc ngồi xuống đối diện với Phong, cô chỉnh đầu anh lại, trực tiếp nhìn thẳng vào mắt cô, thái độ không thể nghiêm trọng hơn, cô hít một hơi, nói rõ ràng từng chữ.