Phòng bệnh 6 giường đông đúc và ồn ào. Bên trong chiếc rèm kéo kín, giường số 6 nhỏ bé đang “cưu mang” một thân hình cường tráng. Mây đứng dựa người vào tường, ngắm nhìn người thanh niên đang nằm trên giường bệnh. Người anh đầy các loại dây nhợ nối với hai loại túi, một là nước biển, thứ dịch còn lại là gì cô không biết. Kế bên còn có một chiếc máy sinh hiệu, đo nồng độ oxy và mạch thở. Đầu anh bịt kín bưng, tròn vo, chỉ chừa lại hai gò má bị ép nên căng phồng, cùng chiếc mũi cao. Mây di di trán thở dài rồi lại nhìn lên Phong gương mặt đầy lo lắng.
Bình luận
“Bệnh nhân mới đến sao rồi?” - kèm theo giọng nói là tiếng bước chân dồn dập của rất nhiều người, Mây giật mình, cô hoang mang lo lắng nhìn xung quanh để tìm chỗ trốn. Cánh cửa kèm bật mở, Mây ngồi thu mình ở dưới gầm giường không dám thở mạnh. Nhóm bác sĩ bắt đầu kiểm tra sinh hiệu cho bệnh nhân.
Bình luận
“Tình hình rất nghiêm trọng, do va đập mạnh mà không đội mũ bảo hiểm, dẫn đến tình trạng xuất huyết não” - một thực tập sinh lên tiếng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
“Chuyện này, chắc phải nhờ bên công an, bệnh nhân không có bất kỳ giấy tờ tùy thân nào, điện thoại cũng không, rất khó để xác định danh tính” - anh thực tập sinh ngây người ấp úng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bác sĩ gật đầu hiểu ý, các thực tập sinh cũng đi ra ngoài để thăm khám các bệnh nhân khác, bác sĩ nhìn Phong thở dài rồi rời đi. Mây ở dưới gầm giường, nghe rất rõ từng vấn đề, nhưng biết sao được, ai bảo anh ra đường chạy quá tốc độ còn không đội nón bảo hiểm, đường mưa trơn trượt gây tai nạn cũng là việc khó tránh khỏi. Mây lục đục chui ra ngoài. “Bong”, đầu cô đập vào thành giường, Mây xoa xoa đầu rồi bình thản đứng lên như chưa có chuyện gì xảy ra. Chuyện thường như cơm bữa! Thôi, giúp người thì giúp cho trót, Mây chỉnh tư thế anh nằm lại cho gọn gàng, cái chân to nặng trích vừa đủ chạm đến cuối giường, chiếc đầu băng kín nghẹo sang một bên, chỉnh cách nào cũng không thẳng lại được. Mây kéo chăn đắp qua người anh, vỗ lên vài cái như muốn an ủi, rồi xoay người thẳng thừng bước đi.
Bình luận
Bánh xe vận mệnh đã bắt đầu xoay chuyển, sợi dây chỉ đỏ đã tìm được đầu dây bên kia thì dễ gì Mây có thể trốn thoát. Bất ngờ, tay cô bị một bàn tay khác nắm chặt lại không thể di chuyển. Phong nằm trên giường mở to mắt nhìn trân trân lên trần nhà, dọa cho Mây một phen giật mình. Tưởng đâu ông kia bị quỷ nhập tràng đội mồ sống dậy. Mây cố vùng vẫy, gỡ tay mình khỏi bàn tay to lớn và rắn chắc của anh, giọng cau có khó chịu.
Bình luận
“Anh đang làm ân nhân cứu mạng mình đau đó có biết không? Buông ra” - Phong dời mắt nhìn một vòng xung quanh, rồi dừng lại ở cô gái trước mặt mình, gương mặt ngơ ngác.
Bình luận
“Tỉnh rồi là tốt, lo mà báo với người nhà đi, nghe đồn anh bị nặng lắm á” - Mây thành công giải cứu cái tay mình, ân cần khuyên nhủ Phong. Phong vẫn trưng ra gương mặt ngơ ngác, môi anh mấp máy như muốn nói gì đó.
Bình luận
“Chị… chị… chị cứu tui hả? Vậy… sao tui ở đây? Ba mẹ tui…” - Phong cố gắng nói hết một bụng hoang mang của mình.
Bình luận
“Không nhớ gì hả? Anh bị tai nạn ở đường lên đỉnh núi á, mà mưa gió anh đi gì ẩu tả quá vậy, không có tui ở đó là anh chết mục xương luôn rồi đó”
Bình luận
Phong cố gắng chống tay ngồi dựa vào thành giường nhưng vì còn khá mệt nên mọi động tác đều vô lực và luống cuống. Mây nhìn không vừa mắt, cô tặc lưỡi một cái rồi đi lại đỡ anh. Phong ngước mắt lên nhìn, gương mặt người con gái kia ở cự ly rất gần. Đầu anh đột ngột đau như búa bổ, khiên anh không kìm được mà chau mày, ôm đầu. Không gian trước mặt dần trở nên mờ ảo, bên tai anh lanh lảnh tiếng nói cười của hai đứa trẻ, một trai một gái độ chừng tám, mười tuổi. Kèm theo phần âm thanh là hình ảnh chớp nháy liên tục, của hai đứa, không nhìn rõ mặt bé gái, nhưng rõ ràng đứa bé trai chính là Phong. Là sao, hình ảnh đó là gì? Bé gái kia là ai?
Bình luận
“Anh, anh sao vậy?’ - Mây vỗ mạnh vào vai Phong khiến anh giật mình. Anh lắc đầu, nói sang chuyện khác.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
“Móa” - Mây vuốt mặt đầy bất lực, quả là một câu trả lời đủ khiến người ta sang chấn tâm lý, biết thế ngay từ đầu sau khi đưa anh vào bệnh viện cô đã nhanh chân chuồng đi thì bây giờ đâu phải thêm chuyện như này, cũng do cái tính thích làm phước, phải đợi anh tỉnh dậy thì mới an tâm rời đi. Bây giờ người nằm đó, ngơ ngơ ngác ngác, bỏ đi cũng không đặng, mà ở lại, lỡ bác sĩ đòi tiền viện phí rồi sao, cô nuôi bản thân mình còn chật vật lên xuống huống chi bệnh nặng như vậy, rồi còn tan máu rồi còn phẫu thuật, trăm triệu cũng chưa đủ. Mây càng nghĩ càng xụ mặt thở dài, đang loay hoay chưa biết làm sao. Một lần nữa, bàn tay kia lại níu kéo cô. Cô bất lực nhìn anh, anh bày ra bộ mặt nũng nịu, nói một câu như trời giáng.
Bình luận
“Hay là chị giúp tui tìm ba mẹ đi” - Mây sượng người, bộ nhìn cô rảnh lắm hay sao mà giúp một người hai mấy tuổi tìm cha mẹ.
Bình luận
“Cái đó có công an lo, anh cứ dưỡng bệnh đi, nhiệm vụ tui đến đây là hết rồi, chúc anh mau chóng hồi phục, tui đi đây, tui sợ mang họa lắm” - Mây gạt tay anh ra, dứt khoát xoay người bỏ đi. Mây bước đi gương mặt khoái chí, xưng người ta là chị là đã đủ ghét rồi nói chi đến việc nhờ vả. Nhưng nằm ngoài dự liệu của cô, Phong òa khóc thật lớn, vừa khóc vừa hét, giọng điệu rất thành khẩn.
Bình luận
Bình luận
Mây sững người, cô không ngờ anh dám làm vậy. Căn phòng vốn ồn ào bây giờ bỗng dưng im bặt. Mọi người đều đang dừng công việc mình đang làm dở, ngước mặt lên nhìn Mây. Lần đầu tiên, cô đối mặt với tình thế tiến thoái lưỡng nan như này. Mây đứng giữa những ánh mắt dò xét của những người xung quanh. Thật đúng lúc, một điều dưỡng đẩy cửa bước vào, sau giờ bác sĩ đi khám là đến giờ phát thuốc. Nhìn thấy có đồng mình, Phong hét lên thêm một tiếng nữa để nhắc nhở mọi người về sự tồn tại của mình. Điều dưỡng thấy bệnh nhân tỉnh giấc, liền nhanh chóng đi gọi bác sĩ, ngay lập tức, hai ba người chạy vào, kiểm tra mắt và tay chân của Phong, xác định mọi giác quan của anh đều hoạt động bình thường. Nhân cơ hội này, Mây nhìn thấy mọi người đã phân tán sự chú ý, cô rón rén đi khỏi phòng.
Bình luận
Bình luận
“Chị là người nhà của anh này ạ?” - điều dưỡng nhanh chóng lên tiếng xác minh. Mây lắc đầu nguây nguẩy, nhưng dễ gì Phong buông tha cho cô.
Bình luận
Bình luận
“Mà bây giờ em thành ra vậy rồi, nên người ta không muốn nhận, sợ mang họa” - Phong cực kỳ, cực kỳ nhấn mạnh ba chữ cuối. Mây chỉ biết đứng đó, oan ức, tận giận, phát tiết qua đôi mắt. Bác sĩ vội quay qua giải thích với cô.
Bình luận
Bình luận
“Chị à, chẳng ai muốn mình bị tai nạn cả, những lúc như này bệnh nhân rất cần sự quan tâm và chăm sóc từ người thân, gia đình” - bác sĩ vỗ vai Mây
Bình luận
“Mong chị suy nghĩ lại” - bác sĩ nói xong, anh cùng điều dưỡng đi ra ngoài, bỏ cô đứng lại đó tứng anh ách, còn tên kia thì ngồi trên giường cười vui vẻ. Cô thở dài bất lực, dùng dằng đi theo sau bác sĩ. Thôi kệ, giúp nốt lần này nữa thôi.