Tôi đi theo cậu ta... à không, thân xác của cậu ta tới bệnh viện. Cậu ta được xác minh đã qua đời ngay trên đường đi.
Bình luận
Bình luận
Tôi đi theo bác sĩ, rồi cảnh sát đến hết cả một buổi chiều để trả lời các câu thẩm vấn. Tôi kể lại hết mọi chuyện từ buổi tối hôm đó.
Bình luận
Bình luận
Kết thúc, vị cảnh sát trước mặt gấp cuốn sổ tay lại, ông ta cùng vị nữ cảnh sát phía sau nhìn tôi với vẻ mặt đầy thương sót.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Khuôn mặt tôi lạnh tanh, vô hồn ngay từ lúc ngồi trên chiếc xe cứu thương và nghe thông báo rằng cậu ta thực sự đã chết. Đến bây giờ vẫn vậy. Trước hàng loạt câu hỏi của hai vị cảnh sát uy quyền này tôi chẳng còn cảm nhận được chút không khí nào. Họ hỏi, tôi trả lời. Tôi không quan tâm, nghe gì, tin gì là tùy họ...
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Tôi ngồi vào phía sau con xe bốn chỗ của vị cạnh sát thẩm vấn lúc vưởi, sát bên tôi còn thêm hai vị cảnh sát trẻ nữa.
Bình luận
Bình luận
Tôi mặc kệ họ, dựa đầu vào ghế ngồi, nhắm nghiền hai mắt lại. Tôi không ngủ, chỉ nhắm mắt cho đỡ mệt mỏi mà thôi. Nên ngay khi xe cảnh sát đỗ dưỡi trại giam tôi liền mở mắt ra luôn.
Bình luận
Bình luận
Đi qua nhiều khâu thủ tục, tôi đến ngồi trước mặt mẹ. Bà cách tôi một lớp kính dầy, trên tay đeo còng sắt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bà kể lại sự việc, việc ông ta chưa chết là bà cố tính cầm con dao đến đè ông ta ra đâm nhiều nhát đến khi tắt thở bà vẫn mạnh bạo đâm tiếp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bà tiếp tục bật khóc, nước mắt tôi cũng liền tuôn rơi theo.Nhưng trong tiếng khóc đó không còn là sự thê lương. Tôi thấy bà cười, nụ cười của sự giải thoát, nụ cười hạnh phúc thực sự. Mặc cho bản thân bà đang gị giam cầm trong song sắt, nhưng cuộc đời bà đã được tự do.
Bình luận
Bình luận
Tôi cười theo bà. Bởi tôi cũng đã buông xuôi rồi. Giờ phút này tôi đã hiểu vì sao cậu ta lại chọn nhảy xuống, tại sao cậu ta lựa chọn từ bỏ cuộc sống này. Cậu ta cũng tự do rồi và giờ... tôi cũng vậy...
Bình luận
Bình luận
Đến ngày tang lễ được diễn ra, vị cảnh sát thẩm vấn chuẩn bị cho tôi một bộ đồ đen và đưa tôi đến đó.
Bình luận
Bình luận
Bước vào trong cổng nhà tôi nghe rõ tiếng khóc thê lương vọng ra. Không còn vẻ xinh đẹp, cao ngạo, đầy khí chất quyền lực thường ngày, mẹ cậu ta phờ phạc ôm lấy người phụ nữ già khóc lớn. Trông thấy tôi bà ta liền vồ ra, nắm lấy, siết chặt hai bắp tay của tôi. Bà ta quỳ xuống trước mặt tôi, miệng liên tục gào thét.
Bình luận
Bình luận
" Tại sao? Tại sao chứ? Tại sao mày lại để con trai tao chết?... Nó đang sống rất tốt mà. Tại sao nó lại nghĩ quẩn như thế chứ?... Là tại mày...Tại mày đúng không? Tại mày nên nó mới như thế..."
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bà ta giống như phát điên sau khi nghe cáu trả lời từ tôi, liên tục bấu lên bắp tay tôi, đến lỗi phải có rất nhiều người tới ngăn lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Ngay sau khi gỡ được bà ta ra khỏi người, tôi ngước mắt lên nhìn tấm ảnh giữa nền hoa vàng. Là khuôn mặt lạnh tanh của cậu ta thường ngày trước đó, không phải vẻ mặt tươi cười mà cậu ta dành cho tôi...
Bình luận
Bình luận
Tôi quay người, tính bước đi thì tiếng bố cậu ta đến ngăn tôi lại. Ông ấy gọi tôi lên căn phòng cũ của cậu ta. Đây là một căn phòng lớn, nó lớn gấp đôi so với nhà tôi. Căn phòng được dọn dẹp sạch sẽ, trên giường đặt hai thùng bìa lớn.
Bình luận
Bình luận
Bố cậu ta bước tới cạnh giường ngủ, kéo từ ngăn bàn ra một chiếc điện thoại. Là điện thoại của cậu ta.
Bình luận
Bình luận
Ông ấy cầm đến và đưa cho tôi, giọng ông ấy có chút ngập ngừng, âm thanh hơi nghèn nghẹn nơi cuống họng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Ngay khi tôi vừa nhận lại chiếc điện thoại, ông ấy liền bước nhanh ra ngoài, nhìn bóng lưng cao gầy gầy của người bố già, tôi thấy ông ấy lén đưa tay lên quệt đi nước mắt.
Bình luận
Bình luận
Trong màn hình điện thoại là phần mềm album. Ngay từ bức ảnh đầu cho đến bức ảnh cuối đều là ảnh của chúng tôi, phần nhiều là ảnh của tôi. Không biết cậu ta nén chụp bao giờ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Tôi nhớ lại những lời cậu ta từng kể. Tiến tới tủ sách, quyển sách màu xanh thứ năm, từ trên xuống. Đúng là trong đây có một chiếc chìa khóa. Lại đi tới tủ quần áo, tủ dài bên tay phải, dưới cùng có ngăn kéo đồ riêng bị khóa. Cắm khóa vào, kéo tủ ra. Một chiếc máy ảnh.
Bình luận
Bình luận
Tôi cầm chiếc máy ảnh lên nhìn ngắm, nhẹ thơm lên chiếc máy, miệng khẽ mỉm cười. Đúng rồi, tôi sẽ trở thành nhiếp ảnh gia.
Bình luận
Bình luận
Bước ra khỏi căn phòng, bố cậu ta vẫn đứng chờ ngoài đó, người đàn ông trông tiều tụy, đứng dựa lưng vào tường, đấu cúi gắm xuống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Tôi đứa cho ông ấy chiếc điện thoại, rồi đưa cho ông ấy cuổn sổ đỏ ở trong ngăn kéo cùng chiếc máy ảnh. Tất nhiên tôi đã xem hết cuốn sổ đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Ông ấy lật từng trang, từng trang cuốn sổ nhật kí nhỏ của con trai. Đến trang cuối cùng, dòng chữ bắt mắt hiện ra:" Tôi muốn trở thành nhiếp ảnh gia." Mọi sự mãnh mẽ của một người đàn ông, một người làm cha đã sụp đổ. Ông ấy ngồi khụy gối xuống, ôm cuốn nhật kí của con trai trong lòng, khóc lớn thành tiếng, miệng liên tục nói" Xin lỗi".
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Đến khi ông ấy bình tĩnh lại, đứng thẳng người dậy, tay nắm chặt cuốn sổ đã bị nước mắt làm ướt đẫm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Đặt chiếc máy ảnh xuống đùi, tôi quay đầu, ngước nhìn qua tấm kính xe, nhìn về phía ngôi nhà đối diện, tiếng kèn chống vẫn ngân vang inh ỏi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Ngoái nhìn ngôi nhà xa xa dần, tôi cũng thu tầm mắt lại, ngồi ngay ngắn trên ghế xe, ôm chặt chiếc máy ảnh trong lòng.
Bình luận
Bình luận
Phải, cậu được hạnh phúc rồi! Cậu đã được giải thoát. Tôi cũng vậy, cả mẹ tôi. Tất cả chúng tôi đều đã cùng nhau thoát ra khỏi vũng bùn.
Bình luận
Bình luận
Ngày mai trời sẽ lại sáng, mọi ngày vẫn luôn lặp lại như nhau, bốn mùa vẫn cứ luân phiên... Chỉ có một điều khác, một còn người khác được sống, một cuộc đời khác bắt đầu.