Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Tôi bình thản ngồi vào bàn của mình. Không có ý định ôn bài vì có ôn hay không cũng như nhau thôi. Ngay lập tức tôi gục mặt xuống đánh một giấc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Phải mất một lúc tôi mới tỉnh táo lại. Lúc này bản thân mới ý thức được không khí kì lạ xung quanh. Mọi ánh mắt đang dồn về phía tôi. Sự chú ý này? Như một phản xạ tự nhiên làm cho trái tim tôi thắt lại, hơi thở dần trở lên nặng nề. Tôi lo lắng. Có chuyện gì vậy?
Bình luận
Bình luận
Tôi dần dần đưa ánh mắt lên nhìn giáo viên trên bục giảng, rồi hướng ra cửa lớp. Thầy hiệu phó đang đứng đó, thầy cũng đang nhìn tôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Đôi chân tôi như nhũn ra, nhưng tôi vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, bước từng bước đều đều theo sau bóng lưng thầy.
Bình luận
Bình luận
Đi đến khu nhà hiệu bộ, đứng trước cánh cửa ghim biển hiệu" Phòng hiệu trưởng" tôi liền biết bản thân mình sắp phải đối mặt với điều gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Vừa bước vào, không khí hiện diện giống như như ở lớp học nhưng nơi này có phần ngộp ngạt hơn gấp trăm lần. Đống bùn nhão kinh tởm hơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Thầy hiệu trưởng ngồi trung tâm. Đồi diện tôi là ngườ phụ nữ với phong thái thanh lịch, ăn mặc sang trọng quen thuộc. Đó là mẹ của lớp trưởng . Ngồi cạnh bà là lớp trưởng. Đứng hai bên ghế sofa đối diện bên đó là giáo viên chủ nhiệm lớp tôi và hai hiệu phó.
Bình luận
Bình luận
Khác với với vẻ mặt thường ngày, họ nhìn tôi với đội mắt của sự tức giận. Riêng người phụ nữ, tôi nhìn thấy rõ trong đôi mắt của bả ta có thêm sự khinh thường. Còn lớp trưởng, cậu ta luôn cúi gằm mặt xuống. Tôi có thể trông thấy loáng thoáng vết thương bầm tím ở khóe miệng của cậu ta.
Bình luận
Bình luận
Sự áp lực bất cần bằng về số lượng này khiến tôi bất giác có chút run rẩy sợ hãi. Hai tay vô thức đan chặt vào nhau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Tôi cưởi khẩy thẩm trong lòng. Làm sao có thể gọi điện được cho nhà tôi chứ? Mẹ tôi sẽ không tới đâu. Bộ dạng thảm hại của bà ấy sẽ chẳng bước chân tới nơi này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Tôi ngẩng đầu lên, hai mắt trợn lớn, tim hẫng một nhịp. Nỗi sợ, lo lắng, bất an... dâng lên đột ngột. Không, không được tới nhà tôi. Ngày hôm qua người đó vừa về nhà tôi. Bộ dạng thảm hại, chật vật, khổ sở của mẹ tôi không muốn bất kì một ai thấy... Lòng tự trọng, cái tôi, sự tôn nghiêm của tôi đang đứng ở bờ vực. Lí trí của tôi như được đựng trong một chiếc hũ thủy tinh, người đàn bà trước mặt đang đưa tay dần dần đẩy nó rơi khỏi mép bàn.
Bình luận
Bình luận
Trước sự khuyên ngăn kịch liệt cùng những lời nói ngọt ngào của các giáo viên để tránh vấn đề xé ra to. Tôi vẫn ngồi lặng thinh, đôi mắt tôi tối sầm, âm thanh xung quanh chẳng lọt vào tai tộ một chút nào. Một màng đen bao chùm tâm trí, đầu óc trống rỗng, từng hơi thở nóng rực, nặng nề được cảm nhận rõ ràng. Đống bùn lầy đen kít, nhầy nhụa dưới chân đang dần đưa những cánh tay nhớp nháp kéo tôi xuống, chôn vào mặt đất, hòa mình vào nơi đia ngục ghê tởm. Dấu tay mình dưới mặt bàn. Hai bàn tay tôi đan chặt, móng tay đâm thẳng vào da thịt nứt nẻ đến in hằn nốt đỏ chót rồi chảy máu. Chẳng có chút một cảm giác đau đớn gì cả, khoang mũi tui ngửi rõ mùi máu tanh nhè nhẹ. Cổ họng tôi nghẹn lại như sắp có một thứ gì đó mọc ra...
Bình luận
Bình luận
Mọi cảm xúc vô định không từ miêu tả hòa quyện lại với nhau, chúng trở thành thứ vô định hình. Giờ đây tôi không biết bản thân phải thể hiện ra điều gì. Tôi phải nói gì đây? Tôi phải làm gì đây? Hành động nào mới là đúng? Lỡ tôi sai thì sao? Chuyện gì sẽ đến tiếp theo? Người phụ nữ đó sẽ không tiếp tục muốn đến nhà tôi nữa không?... Tôi không biết! Tôi không biết bản thân giờ đang phải làm gì. Đến làm một con nhím xù lông tôi cũng không làm được. Tôi là kẻ vô dụng. Phải, chưa bao giờ tôi cảm thấy sự vô dụng của bản thân lại lớn đến thế. Lúc này, tôi...có nên chết đi không?... Chết đi, phải chết đi...
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Mặc dù đã đã nhận thức được thực tại, nhưng đầu óc tôi vẫn còn hơi mơ hồ một làn sương mỏng vây quanh.
Bình luận
Bình luận
Liếc nhìn sang lớp trưởng. Cậu ta vẫn luôn im lặng, cúi đầu xuống và chẳng nói một câu gì từ đầu cho tới giờ. Sao đến bây giờ nhìn gương mắt đó tôi vẫn thấy đáng ghét đến thế?
Bình luận
Bình luận
Đôi tay tôi run rẩy, muốn đưa lên giữ lấy người phụ nữ lại, không để bà ta đến nhà tôi. Nhưng tôi không làm được, hai bàn tay vẫn ở trong lòng tôi, chúng nặng trịch không khác gì đang cầm hai cái tạ lớn. Tôi thật vô dụng.
Bình luận
Bình luận
Đến khi người phụ đó đứng dậy. Trong tâm trí tôi nghe rõ tiếng vỡ choảng. Từng mảnh thủy tinh rơi tung tóe. Giới hạn của tôi đã bị vượt rào, bị người phụ nữ này đâm vào. Không có sự bùng nổ, không gào thét, không ầm ỹ mà chết lặng. Mọi thứ trống rỗng, bên trong tôi chẳng còn gì. Cơ thể chỉ là cái xác bọc không còn linh hồn. Tôi chết rồi. Bên trong tôi chính thức chết từ khoảng khắc này...
Bình luận
Bình luận
Chẳng biết từ khi nào mà đã tới được trước nhà của tôi. Cửa hàng bán đậu phụ nhỏ bé, cũ nát, nằm trên con đường bốc mùi.Trông căn nhà thật tàn tạ, mọi thứ đều tan tác. Phải rồi, hôm qua kẻ chết bằm đó về. Mọi thứ vẫm y nguyên hiện trạng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Mái tóc bù xù, sợi bạc lẫn sợi đen, buộc hời hợt. Bà mặc bộ quần áo bẩn thỉu , quê mùa, xộc xệch. Đôi chân trần chai sạn, đen kít lòng bàn chân. Thật thảm hại. Thật sự rất thảm hại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Người phụ nữ không ngồi, mọi người cũng đều không ngồi xuống cái sofa cũ nát, mặc dù mẹ tôi đã luống cuống tay chân dọn dẹp cho họ.
Bình luận
Bình luận
Nhìn lên vẻ cao sang, sạc sẽ của người phụ nữ, nhìn những con người sạch sẽ của tầng lớp tri thức phía sau. Tôi nhìn lại mẹ tôi. Con người" thảm hại", kẻ dưới đáy của tầng lớp xã hội. Gương mặt bà lúng túng, sự hèn nhát thể hiện rõ qua cách đứng, ánh mắt của bà.
Bình luận
Bình luận
Căm ghét hay thương xót vì bà đã người như vậy, vì đã sinh ra và trở thành mẹ tôi. Tôi không biết. Tôi lại không biết phải làm gì cả. Sự tuyệt vọng nuốt chửng lấy tôi. Tôi rơi xuống vách núi sâu không thấy đáy, cứ rơi, cứ rơi,... tôi vô định giữa không trung, sợ hãi, lo lắng,... không biết khi nào cơ thể này chạm đáy, khi nào sẽ thịt nát sương tan.
Bình luận
Bình luận
Từng lời nói của người phụ nữ đó đều rất nhẹ nhàng, chậm rãi. Đủ để người ta hiểu rõ ra từng câu châm biếm khó nghe. Tôi biết rõ bà ta đang xúc phạm gia đình tôi. Nhưng từng từ, từng chữ càng ngấm vào, tôi càng hoảng loạn, chẳng biết phải đáp chả ra sao. Sự hèn mọn đè ép hạ mẹ con tôi xuống, khiến chúng tôi yếu thế cúi đầu. Bà ta thâm độc nhấn mạnh sự thấp kém về địa vị vào tâm trí mẹ con tôi một cách khéo léo khiến chúng tôi đuối lý, trở thành kẻ phản diện trước kịch bản của đồng tiền. Trong mắt tôi người phụ nữ đó chẳng khác nào một con ác quỷ đội lốt người. Càng nhìn bà ta tôi càng cảm thấy buôn nôn.
Bình luận
Bình luận
Tôi... thực sự... muốn giết bà ta... ngay bây giờ. Muốn kéo bà ta xuống địa ngục cùng mình. Muốn bà ta cùng cảm nhận sự bẩn thỉu như tôi. Một con mụ đàn bà đáng ghét giống như con trai mình vậy.