Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Tôi đi đến bàn của mình. Đặt cặp sách, ngồi xuống ghế, gục mặt xuống bàn tính ngủ. Nhưng chưa kịp nhắm mắt, âm thanh sột soạt ở bàn trên khiến tôi chú ý.
Bình luận
Bình luận
Ngẩng đầu lên. Bóng lưng cao gầy, cùng gương mặt băng trôi quen thuộc hiện diện. Chẳng có chút dao động cảm xúc nào khác với thường ngày cả. Cậu ta bình thản ngồi xuống.
Bình luận
Bình luận
Nghĩ đến ngày hôm qua, lòng tôi rối như tơ vò. Cậu ta sẽ không nói với ai chứ? Tôi không muốn người khác biết đến vấn đề của mình. Tôi không muốn nhận lấy ánh mắt thương hại của bất kỳ kẻ nào cả...
Bình luận
Bình luận
Hay hôm qua là do nhìn nhầm? Không đâu! Gương mặt đó quá đỗi dễ gây ấn tượng, không ai có thể dễ dàng quên khuôn mặt lạnh lùng của cậu ta được...
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Cảm giác chột dạ trong lòng ngày càng trào dâng. Sự lo lắng giống như ao nước đọng, càng mưa xuống càng đầy.
Bình luận
Bình luận
Cậu ta đặt tờ a4 xuống trước mặt tôi, sau đó là bàn bên cạnh. Trước khi xuống bàn tiếp, cậu ta không nói gì. Hất tay tôi xuống một cách tự nhiên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Tay cầm bút viết một cách mơ hồ, suy nghĩ trong đầu hỗn loạn. Tôi không biết, không thể nghe, cũng không thể nói. Xung quanh tôi như rơi vào vùng lặng. Đôi chân như đang dẫm trên đống bùn lầy, nhầy nhụa, bẩn thỉu và kinh tởm. Toàn thân nặng trĩu như đang vác theo hai cục đá trên vai. Đôi mắt tôi mờ mịt. Tôi mặc kẹt giữa thực và ảo. Suy nghĩ trong đầu đang tràn ra, ăn mòn không gian xung quanh. Mọi thứ bao trùm bởi một màu đen tối đáng sợ...
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Nhìn xuống bài kiểm tra còn chưa làm xong của mình, tôi khoanh bừa vài câu trách nhiệm rồi nhanh chóng đứa sang người ngồi bên cạnh để nộp bài.
Bình luận
Bình luận
Một ngày, hai ngày, ba ngày... rồi đến một tuần. Tôi vẫn bị bọn thàng Trí chặn đường đánh cho vài bữa. Tuy không còn thấy cậu ta xuất hiện nữa, nhưng chính sự bình thản đó mới càng làm cho tôi khó chịu. Thà cậu ta cứ đe dọa, hay đánh tôi đi còn hơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Ngày qua ngày, tôi luôn nghĩ đến cậu ta. Não tôi căng như dây đàn, sẵn sàng tiếp đón mọi sự sỉ nhục, khinh thường, thương hại, sự bàn tán,... từ cậu ta hay từ tất cả mọi người xung quanh. Thậm chí thêm vài kẻ bắt nật nữa cũng được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Đồng tử co lại, sự kiên nhẫn trong hơn tuần qua của tôi đã cạn kiệt. Dây thần kinh thái dương của tôi co dật, đôi bàn tay gầy gò, đầy chai sạn đã siết chặt đến mức nổi gân tay.
Bình luận
Bình luận
Tôi túm lấy cổ áo, ghì cậu ta vào góc tường. Dùng đôi mắt giận giữ cùng hung tợn để che đi cảm xúc thật sự bên trong nhìn cậu ta.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Từng khớp, từng khớp ngón tay đều ửng đỏ, cảm giác đau đớn ngấm vào, báo hiệu đến giây thân kinh. Rất đau.
Bình luận
Bình luận
Bên cạnh, gương mặt cậu ta vẫn chẳng có chút thay đổi cảm xúc nào. Đôi mắt thờ ơ đó nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tôi. Giống như một sự chế giễu vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Không biết cậu ta có đoán được suy nghĩ của tôi hay không. Chỉ bình thản, gỡ bàn tay đang nắm chặt cổ áo, rồi đẩy vai tôi sang một bên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Không nói gì thêm cả, cậu ta trực tiếp hất tay tôi ra, quay người bước đi. Bóng lưng vô tình y hệt như ngày hôm ấy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Ngày hôm nay tôi không muốn về nhà, bởi theo chu kì cứ mỗi tuần một lần thì hôm nay chính là ngày đó.
Bình luận
Bình luận
Lang thang trên con phố sầm uất, lững thững bước chân dưới những ánh đèn sáng chói của những cửa hiệu sang trọng, lấp lánh hình ảnh quảng cáo. Tôi lại nhìn thấy bóng lưng quen thuộc ấy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Một người phụ nữ tầm hơn 30 tuổi ăn mặc sang trọng, đứng cạnh một chiếc xe đắt tiền nhìn cậu ta với ánh mắt trìu mến, bàn tay cưng nựng nhẹ nhàng khuôn mặt trắng vô cảm. Đọc khẩu âm, có lẽ đó là mẹ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Tôi đứng đó, nhìn theo chiếc xe đi xa dần, lẫn vào những đốm đỏ sáng lóe, đến khi biến mất ở cuối chân trời mới rời đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Sau giờ học buổi chiều, lớp học chỉ còn tôi và cậu ta. Do đã nhắc trước lên bảo vệ cũng chỉ đi lướt qua, không tới làm phiền.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Tôi như vịt nghe sấm, chữ từ tai này rồi chạy sang tai khác. Mà não tôi cũng chẳng đủ để chứa thêm đống kiến thức đó nữa. Bây giờ nó toàn là sự chế diễu vô duyên, những lo lắng ngớ ngẩn không đâu về tôi về cậu ta, mọi thứ bên trong trộn lẫn lại, lộn xộn, thứ nọ chen lấn thứ kia. Mọi suy nghĩ, hình ảnh đầy méo mó, hoang tưởng chen chúc nhau hiện diện.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Đi đến cổng trường, chiếc xe sang trọng hôm trước đã chờ sẵn. Cậu ta bước lên, đóng cửa lại, chiếc xe liền phóng đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Nhìn theo chiếc xe sang rời đi. Tôi cười khẩy. Nụ cười ấy đầy sự méo mó sinh ra từ tư tưởng ảo tưởng của tôi. Cậu ta cũng chỉ là con chim nhốt trong lồng, chẳng khác kẻ lăn qua, lăn lại địa ngục như tôi là bao. Vậy mà suốt ngày cậu ta cứ bày ra bộ mặt cao thượng ấy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Quá nhàm chán với cảnh ngày ngày như vậy. Mà não tôi cũng sắp bị nổ tung bởi mấy cái suy nghĩ ảo tưởng ngày một lớn lên, lớn đến mức nó sắp lấn át cả hiện thực, mong muốn được thể hiện ra ngoài. Cái suy nghĩ ngớ ngẩn muốn kéo cậu ta xuống vũng bùn lầy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Hai chữ" gia đình" như chạm vào vẩy ngược, cơ thể tôi nóng bừng lên, cơn tức giận bùng lên mất kiểm soát.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Đợt này tôi mất bình tĩnh thực sự. Vung tay, đấm cho cậu ta một cái thật đau, đến mức ngã khụy xuống sàn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bây giờ trong suy nghĩ của tôi toàn là sự tức giận, sự căm phẫn, mọi tội lỗi, mọi sự tiêu cực bởi sự hèn nhát của tôi từ trước tới nay đều đổ dồn lại trở thành tội lỗi của cậu ta. Phải cậu ta đáng thế! Phải... cậu ta đáng để tôi trút giận...