Gió xuân thoang thoảng đưa hương hoa cùng mùi nồm ẩm mốc của tháng ba trộn lẫn len lỏi tràn vào mọi góc ngách không gian của lớp học cũ đã tróc lớp ve vàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Tôi giật mình ngẩng đầu giậy. Vẻ mặt ngái ngủ, đưa đôi mắt lờ mờ còn chưa thích nghi với ánh sáng lên nhìn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Tận dụng bóng dáng lưng cao cao đằng trước, tôi bò trườn ra bàn, gối đầu lên tay phải, nghiêng sườn mặt nhìn về phía cửa sổ giữa của lớp học. Ngoài trời âm u, đám mây sám giày đặc chen chúc nhau như đống bông rẻ tiền bị nhồi đẫy vào cái gối si đa cũng cùng hạng với nó. Những hạt mưa xuân lất phất bay từng hạt nhỏ, in rõ dấu vết lên cửa kính đục. Nhìn thôi cũng đủ biết bên ngoài không khí lạnh đến mức nào. Còn bên trong lớp học khô thoáng, cửa đóng kín mít, giọng giáo viên êm êm,... Quá hợp để đánh một giấc ngon lành.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Một giấc không mộng mi, không có ai làm phiền. Tôi cứ đánh một giấc thoải mái như thế cho đến tận lúc trống ra về vang lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Lớp trưởng tắt đèn đi sau cùng của lớp thấy tôi vẫn đứng ở cửa không hề có ý định muốn đi, liền bước tới vỗ vào vai tôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Đi vào một con phố nhỏ. Một bên là khu dân cư với những căn nhà cũ xập xệ, phông bạt cũ nát treo chằng chịt, dây điện rối lòng mòng còn hơn tơ nhện. Một bên là bờ rào bằng tôn cũ nát đã han rỉ cao vút. Sau hàng tôn đó lại thêm một rào những cây phượng to lớn, rủ tán lá che hết ánh nắng, tạo thành một vòm xanh thơ mộng. Và sau đó nữa chính là những tòa nhà chung cư sáng sủa, sạch đẹp, cao chót vót cả chục tầng. Con đường này chính là danh giới giữa hai thế giới của người giàu và kẻ nghèo. Một bên là hoa, một bên là lệ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Tôi theo phản xạ, dừng chân lại. Bàn chân đi chiếc giày bata ố vàng vô thức đạp lên điếu thuốc giở, dập tắt đi làn khói cùng tàn hồng, nhưng mùi hương gây gây kinh tởm ấy vẫn còn, nó ám lên cả người tôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Cơ thể tôi theo phản xạ, tóc gáy liền dựng lên, người đổ mồ hôi lạnh, đôi chân như nhũn ra, đôi mắt không dám ngẩng lên nhìn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Tôi chầm chậm quay người về phía năm thằng đang đứng trong ngõ. Thằng nào trên tay cũng kẹp một điếu thuốc, riêng chỉ có túi áo trắng đồng phục của thằng Trí là để cả bao thuốc. Cá chắc là thằng này lại chôm ở cửa hàng của mẹ nó.
Bình luận
Bình luận
Tôi chậm dãi bước từng bước về phía năm tên ngổ ngảo với dáng vẻ chẳng thiện lương đó. Yết hầu tôi chuyển động, nước bọt cũng chầm chậm trôi xuống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Tôi đứng đối diện với tên Trí. Hắn hít một hơi thuốc rồi phả làn khói trắng mịt mù cùng thứ mùi kinh tởm ấy trực tiếp vào mặt tôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
" Dạo này tài chính của tao hơi khó khăn, bạn bè thân thiết với nhau mày cho tao mượn ít cũng không sao nhỉ?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Tôi làm gì có tiền, hắn biết thừa việc đấy. Chẳng qua là đang ngứa ngáy, tính chó điên bộc phát nên hắn cần cái bao cát sống để phát tiết mà thôi.
Bình luận
Bình luận
Một thằng trực tiếp giật cặp tôi, đổ hết toàn bộ sách vở, bút viết ra ngoài, rồi lục từng ngăn cặp. Còn một thằng thì tay lộn hết túi áo và túi quần của tôi ra, sờ nắn khắp người.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Chẳng nói thêm gì nữa, chúng nó trực tiếp lôi cổ tôi vào một con hẻm nhỏ, tối tăm, chẳng mấy bóng ai đi vào hay để ý đến.
Bình luận
Bình luận
Tôi thầm tự nhủ lòng mình rằng đây là việc quá đỗi bình thường, tôi bị nhiều đã quen, lần này cứ cố chịu như mọi khi là được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Chúng nó thấy vậy lại càng hăng, nồng độ hormone kích thích trong cơ thể càng dâng trào, những cú đạp càng mạnh.
Bình luận
Bình luận
Tôi nằm co người lại, hai tay che lấy khuôn mặt. Nhưng những khớp tay không thể chống cự được mãi, chúng nó ép tôi duỗi người ra.
Bình luận
Bình luận
Nhịn sự đau đớn, tôi dương ánh mắt ra phía ngoài còn hẻm. Cũng chẳng chờ mong gì. Nhưng một gương mặt thân quen lại vô tình xuất hiện ở đó. Một sự bất ngờ mới mẻ và đầy kinh ngạc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Lớp trưởng đứng ở đầu con hẻm nhìn vào. Chẳng có một phản ứng gì, cậu ta vẫn cứ đứng đó, đôi mắt vô hồn không dao động nhìn chằm chằm vào phía bên trong con hẻm. Cơ thể đứng yên như cục đá, trông chẳng có chút cảm xúc nào gọi là dao động. Có lẽ cậu ta nhận ra tôi rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Thấy khay đậu tứ tung, bột đậu tương vương vãi, cái máy xay bột làm đậu vẫn chạy ù ù, mọi thứ bên trong tan hoang, tiếng khóc hu hu thê lương vạng vọng khắp căn nhà.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Có tiếng sột soạt thay giầy, bà liền ngẩng mặt lên, quẹt tay qua loa lau đi những giọt nước mắt. Mẹ cố gẳng bình tĩnh lại, điều chỉnh lại giọng nói của mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Tôi im lặng, bước vào căn phòng của mình. Cửa mở toang hoang, mọi thứ bị bới tung lên. Trông thảm hại y như bên ngoài.
Bình luận
Bình luận
Đóng cửa lại, dựng lại cái ghế trước bàn học, rồi đặt cặp sách lên. Bình tĩnh lật một góc ga giường, kéo khóa tấm đệm, mò tay vào bên trong. Cảm nhận được thứ cảm giác quen thuộc, tôi kéo ra ba sập tiền được buộc nịt gọn gàng với đủ mọi mệnh giá.