“Tôi không biết anh! Rốt cuộc anh đã mang tôi đi đâu?!” Tôi gằn giọng.
Bình luận
“Tôi không biết anh! Rốt cuộc anh đã mang tôi đi đâu?!” Tôi gằn giọng.
“Không biết?” Akemi nhướng mày, tia không vui xẹt qua đáy mắt, anh cười khẩy, một lần nữa nhấn mạnh: “Em không biết? Em quả thật không biết đến cái tên Akemi sao? Nobu, trả lời tôi.”
Bình luận
“Không biết?” Akemi nhướng mày, tia không vui xẹt qua đáy mắt, anh cười khẩy, một lần nữa nhấn mạnh: “Em không biết? Em quả thật không biết đến cái tên Akemi sao? Nobu, trả lời tôi.”
Tôi mím môi không đáp. Mọi chuyện diễn ra quá sức hoang đường đến độ tôi không muốn tin bất cứ thứ gì mình vừa nhìn thấy, không muốn tin rằng đây là đoạn quá khứ đã ngủ quên của bản thân, cũng không muốn tin rằng bản thân và người đàn ông này đã từng quen biết nhau.
Bình luận
Tôi mím môi không đáp. Mọi chuyện diễn ra quá sức hoang đường đến độ tôi không muốn tin bất cứ thứ gì mình vừa nhìn thấy, không muốn tin rằng đây là đoạn quá khứ đã ngủ quên của bản thân, cũng không muốn tin rằng bản thân và người đàn ông này đã từng quen biết nhau.
“Khước từ ký ức của chúng ta là không được đâu… Dù em có muốn từ chối, tôi cũng sẽ bắt em nhớ ra cho bằng được.” Akemi nắm chặt cằm tôi, bắt tôi một lần nữa phải chứng kiến khung cảnh “tôi” đang bị con quái vật hành hạ.
Bình luận
“Khước từ ký ức của chúng ta là không được đâu… Dù em có muốn từ chối, tôi cũng sẽ bắt em nhớ ra cho bằng được.” Akemi nắm chặt cằm tôi, bắt tôi một lần nữa phải chứng kiến khung cảnh “tôi” đang bị con quái vật hành hạ.
Tôi mơ hồ nhận ra nó không hề có ý định muốn cắn nuốt “tôi”!
Bình luận
Tôi mơ hồ nhận ra nó không hề có ý định muốn cắn nuốt “tôi”!
Sau nhiều lần hù dọa bằng cách vờ như há cái miệng như hồ máu, nỗi sợ hãi trên khuôn mặt non nớt dần thay thế bằng sự tuyệt vọng, “tôi” khóc rống lên: “Hức… hức… Muốn đánh muốn giết gì thì làm đi!!”
Bình luận
Sau nhiều lần hù dọa bằng cách vờ như há cái miệng như hồ máu, nỗi sợ hãi trên khuôn mặt non nớt dần thay thế bằng sự tuyệt vọng, “tôi” khóc rống lên: “Hức… hức… Muốn đánh muốn giết gì thì làm đi!!”
“Tôi” loạng choạng ngồi dậy, quẹt đi nước mắt lăn trên má, ngẩng đầu đáng thương nhìn “Akemi”: “Cảm… ơn.”
Bình luận
“Tôi” loạng choạng ngồi dậy, quẹt đi nước mắt lăn trên má, ngẩng đầu đáng thương nhìn “Akemi”: “Cảm… ơn.”
Tôi: “???”
Bình luận
Tôi: “???”
Cái quái gì vậy?! Ai đời lại đi tỏ lòng biết ơn với tên đầu sỏ chứ?!
Bình luận
Cái quái gì vậy?! Ai đời lại đi tỏ lòng biết ơn với tên đầu sỏ chứ?!
Nhóc à, thử mở to mắt ra xem đây là bộ dạng nên có ở người vừa cứu mạng em sao?! Nhóc vừa dứt lời, mặt người ta đã đen kịt và nhìn nhóc như một đứa ngốc kia kìa…
Bình luận
Nhóc à, thử mở to mắt ra xem đây là bộ dạng nên có ở người vừa cứu mạng em sao?! Nhóc vừa dứt lời, mặt người ta đã đen kịt và nhìn nhóc như một đứa ngốc kia kìa…
“Cảm ơn?” Nụ cười cậu ta chợt căng cứng, nhìn tên nhân loại ngu xuẩn với ánh mắt phức tạp.
Bình luận
“Cảm ơn?” Nụ cười cậu ta chợt căng cứng, nhìn tên nhân loại ngu xuẩn với ánh mắt phức tạp.
Lần đầu tiên có người cảm ơn trò hù dọa của cậu ta đấy.
Bình luận
Lần đầu tiên có người cảm ơn trò hù dọa của cậu ta đấy.
Thật mất hứng. Nhưng cũng không có ý định từ bỏ.
Bình luận
Thật mất hứng. Nhưng cũng không có ý định từ bỏ.
“Tại sao lại cảm ơn ta?”
Bình luận
“Tại sao lại cảm ơn ta?”
“Vì cậu… hức… đã đuổi nó đi giúp tớ.”
Bình luận
“Vì cậu… hức… đã đuổi nó đi giúp tớ.”
“Tôi” sụt sịt đáp.
Bình luận
“Tôi” sụt sịt đáp.
Nghe tới đây, tôi chỉ đành bất lực đỡ trán, vờ như không nghe thấy tiếng cười khẽ của người bên cạnh.
Bình luận
Nghe tới đây, tôi chỉ đành bất lực đỡ trán, vờ như không nghe thấy tiếng cười khẽ của người bên cạnh.
“Hồi đó em ngây ngô thật đấy.”
Bình luận
“Hồi đó em ngây ngô thật đấy.”
“Hồi đó tôi chỉ là con nít, được chưa!” Dù tôi cũng thừa nhận điều đấy, hừ, nhưng vẫn phải giữ thể diện cho bản thân mình chứ, đặc biệt là trước cái tên đầu sỏ này!
Bình luận
“Hồi đó tôi chỉ là con nít, được chưa!” Dù tôi cũng thừa nhận điều đấy, hừ, nhưng vẫn phải giữ thể diện cho bản thân mình chứ, đặc biệt là trước cái tên đầu sỏ này!
Khung cảnh lại thay đổi. Lần này là ngôi đền mà ông đã dẫn tôi đến.
Bình luận
Khung cảnh lại thay đổi. Lần này là ngôi đền mà ông đã dẫn tôi đến.
Cảm giác quen thuộc dâng lên như men say ngấm vào người, từ từ làm trì trệ tâm trí, tôi loạng choạng ôm lấy đầu, nghĩ mãi cũng không ra, chỉ biết rằng bản thân đã từng tới đây rất nhiều lần, nhưng tuyệt nhiên không nhớ gì hết.
Bình luận
Cảm giác quen thuộc dâng lên như men say ngấm vào người, từ từ làm trì trệ tâm trí, tôi loạng choạng ôm lấy đầu, nghĩ mãi cũng không ra, chỉ biết rằng bản thân đã từng tới đây rất nhiều lần, nhưng tuyệt nhiên không nhớ gì hết.
Eo bị giữ chặt, cả cơ thể được bao trọn trong cái ôm lạnh lẽo của người đàn ông phía sau. Anh mân mê bàn tay tôi, sau đó nhẹ nắm lấy, mười ngón đan xen.
Bình luận
Eo bị giữ chặt, cả cơ thể được bao trọn trong cái ôm lạnh lẽo của người đàn ông phía sau. Anh mân mê bàn tay tôi, sau đó nhẹ nắm lấy, mười ngón đan xen.
Bàn tay ấy chẳng mang chút hơi ấm nào, lạnh lẽo và trơn trượt tựa như bộ da của loài bò sát. Thay vì ghê tởm, tôi cảm thấy bình tâm đến lạ, bao nhiêu xáo động đang giằng xé trong lòng cứ thế mà biến mất.
Bình luận
Bàn tay ấy chẳng mang chút hơi ấm nào, lạnh lẽo và trơn trượt tựa như bộ da của loài bò sát. Thay vì ghê tởm, tôi cảm thấy bình tâm đến lạ, bao nhiêu xáo động đang giằng xé trong lòng cứ thế mà biến mất.
Tôi giãy giụa muốn thoát, Akemi cũng chiều theo ý, thả tự do cho tôi, cười nhẹ: “Sẵn sàng rồi chứ?”
Bình luận
Tôi giãy giụa muốn thoát, Akemi cũng chiều theo ý, thả tự do cho tôi, cười nhẹ: “Sẵn sàng rồi chứ?”
Tôi không đáp lại anh, lẳng lặng bước đến gần ngôi đền như một câu trả lời.
Bình luận
Tôi không đáp lại anh, lẳng lặng bước đến gần ngôi đền như một câu trả lời.
“Lạnh lùng quá đi…” Akemi nhún vai, sau đó đuổi theo bóng hình ngày càng xa của người nọ
Bình luận
“Lạnh lùng quá đi…” Akemi nhún vai, sau đó đuổi theo bóng hình ngày càng xa của người nọ
Khác với khung cảnh âm u khi về đêm, khi nơi đây nhuốm một tầng ánh sáng ban mai hòa chung với tiếng chim hót trong trẻo, thiên nhiên như trút bỏ lớp áo phòng vệ khi đêm đến để khoác lên một dáng vẻ xanh tươi, ấm áp và đầy thơ mộng.
Bình luận
Khác với khung cảnh âm u khi về đêm, khi nơi đây nhuốm một tầng ánh sáng ban mai hòa chung với tiếng chim hót trong trẻo, thiên nhiên như trút bỏ lớp áo phòng vệ khi đêm đến để khoác lên một dáng vẻ xanh tươi, ấm áp và đầy thơ mộng.
Tôi nghe thấy tiếng động ở phía sau đền nên muốn đến đó xem thử tình hình.
Bình luận
Tôi nghe thấy tiếng động ở phía sau đền nên muốn đến đó xem thử tình hình.
Đến nơi, tôi lạnh sống lưng khi thấy đó là một khu nghĩa địa. Có lẽ vì nó nằm phía sau khu đền và quá tối nên lúc ông dẫn tôi đến đây, tôi cũng không hề hay biết đến sự tồn tại của nó.
Bình luận
Đến nơi, tôi lạnh sống lưng khi thấy đó là một khu nghĩa địa. Có lẽ vì nó nằm phía sau khu đền và quá tối nên lúc ông dẫn tôi đến đây, tôi cũng không hề hay biết đến sự tồn tại của nó.
Tôi lần theo âm thanh, đi sâu vào bên trong nghĩa địa. Không nhìn còn đỡ, chứ vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, mí mắt tôi không ngừng co giật.
Bình luận
Tôi lần theo âm thanh, đi sâu vào bên trong nghĩa địa. Không nhìn còn đỡ, chứ vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, mí mắt tôi không ngừng co giật.
Akemi phiên bản nhỏ tuổi đung đưa chân, ngân nga một khúc đồng dao trong miệng, dáng vẻ thơ ngây trông chẳng khác gì một đứa trẻ con bình thường. Tuy nhiên, nếu đặt cái dáng vẻ tưởng chừng như bình thường này ở trên tấm bia mộ của người đã khuất, trái lại, trông rất rợn người.
Bình luận
Akemi phiên bản nhỏ tuổi đung đưa chân, ngân nga một khúc đồng dao trong miệng, dáng vẻ thơ ngây trông chẳng khác gì một đứa trẻ con bình thường. Tuy nhiên, nếu đặt cái dáng vẻ tưởng chừng như bình thường này ở trên tấm bia mộ của người đã khuất, trái lại, trông rất rợn người.