Chi bật nắp lon bia, tu ừng ực, rồi thở ra một tiếng “khà” sảng khoái. Dù biết uống bia cùng ăn ốc không phải là cặp bài trùng, nhưng có chút men cồn vẫn tốt hơn là không có gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Nghe vậy, Chi hơi giật mình. Nhận ra mình đang lơ là, không giữ hình tượng, cô bé lập tức thay đổi thái độ, liếc Minh đầy tình tứ, rồi tủm tỉm:
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Minh kém Thảo Anh ba tuổi, năm nay mới hai mươi, vẫn còn là sinh viên nên hiếm khi có dịp dắt Chi đi chơi. Mỗi lần được đưa đón nàng thơ, Minh luôn ân cần hết mức, như cách nó chăm chút từng con ốc cho Chi lúc này.
Bình luận
Bình luận
Thảo Anh nhìn cảnh ấy có chút chạnh lòng. Quang ít khi cùng cô đi chơi vì lịch diễn và lịch làm trong phòng thu dày đặc. Nếu có hẹn, thì cũng chỉ là đi chung với đám bạn của anh, chứ chẳng bao giờ có buổi hẹn riêng tư dành cho hai người. Kỷ niệm đáng nhớ duy nhất của cô với Quang là lần đầu gặp anh.
Bình luận
Bình luận
Đôi khi, Thảo Anh tự hỏi, liệu giữa cô và Quang có thực sự là tình yêu không? Nhưng rồi cô lại tự nhủ rằng, yêu nghệ sĩ thì phải chấp nhận anh ít thời gian dành cho mình, mặc cho bạn bè cô nói: “Người nổi tiếng mà còn có thời gian hẹn hò, huống gì là người yêu mày chỉ là nghệ sĩ đường phố. Có khi nó chỉ yêu mày cho vui.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
- Thì... bọn em đang chờ trưởng thành thêm chút nữa. Hiện tại cứ làm bạn như thế này cũng vui mà chị.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Thảo Anh nhìn đôi trẻ trước mặt, cảm thấy niềm hạnh phúc lạ lùng len lỏi trong lòng. Có lẽ cô đang vui vì niềm vui của người khác. Thế cũng được, còn hơn buồn vì chuyện tình của chính mình.
Bình luận
Bình luận
Cả ba ngồi ăn ốc, vừa uống bia vừa khề khà. Gió lạnh mùa đông luồn qua khiến ót gáy ai cũng nổi da gà. Minh cởi khăn len quàng lên cổ Chi, nhắc nhẹ:
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Minh quay lại, nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của Thảo Anh. Chi cũng ngước lên, đôi mắt long lanh nhanh chóng cụm mi, lí nhí:
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Minh cắn môi không dám nhìn vào mắt Thảo Anh. Nó biết rõ, những gì Chi nói không phải chỉ vì say. Đó là điều cô bé đã kìm nén. Nhưng Minh sợ, sợ Thảo Anh sẽ đau lòng khi nghe tất cả.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
- Chị Thảo Anh! Anh Quang có thực sự yêu chị không? Hay chị chỉ là lựa chọn tạm thời khi anh ấy không có ai tốt hơn?
Bình luận
Bình luận
Lời nói ấy như nhát búa nện vào tâm trí Thảo Anh. Cô đã bỏ ra quá nhiều thời gian và công sức vì tình yêu này, tin rằng một ngày Quang sẽ thực sự cần cô. Nhưng có bao giờ cô cảm thấy mình là một phần trong cuộc sống của anh chưa?
Bình luận
Bình luận
Thảo Anh đứng đó, gió lạnh thấm vào từng lớp áo, từng lớp da thịt. Những câu hỏi không lời giải cứ dần len lỏi vào tâm trí, cùng nỗi đau âm ỉ...
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Cầm trong tay số tiền lương của chín ngày công, Thảo Anh buồn thiu. Hơn ba năm nay, cô chẳng kiếm được công việc ổn định, nếu có thì cũng lại sớm mất việc vì đủ thứ lý do giời ơi đất hỡi. Nhưng quả thực, chưa có lần nào lý do mất việc của Thảo Anh lại dở hơi như lần này.
Bình luận
Bình luận
Thảo Anh thả bước lang thang dọc con phố quanh khu nhà mình. Cô cứ bước đi, đôi chân vô thức dẫn lối mà chẳng có bất kỳ ý niệm nào về điểm đến. Có lẽ, khi người ta đang chìm trong những cảm xúc hỗn loạn nhất, sự vô định lại trở thành lựa chọn ưu tiên.
Bình luận
Bình luận
Chợt, một ý nghĩ lóe lên trong đầu Thảo Anh: Đi xem phim! Ừ nhỉ, đi xem phim cũng là một ý kiến hay. Đã bao lâu rồi cô không bước chân vào rạp chiếu? Có lẽ còn lâu hơn cả quãng thời gian cô và Quang yêu nhau nữa…
Bình luận
Bình luận
Vậy là Thảo Anh đặt một cuốc xe ôm công nghệ tới rạp phim gần nhất. Cô xếp hàng, mua vé như bao người.
Bình luận
Bình luận
Thảo Anh lướt nhìn những người ở rạp, đa số đều đi cùng bạn bè, người yêu hoặc hội nhóm. Chắc có mình cô là lẻ loi như này.
Bình luận
Bình luận
Cô mua một vé xem phim hoạt hình, thêm ly nước Pepsi và một hộp bỏng ngô. Cứ vậy, Thảo Anh thong thả căn giờ bước vào phòng chiếu. Vì mắt cô cận nên cô lựa chọn số ghế ở vị trí trung tâm cho dễ xem.
Bình luận
Bình luận
Vừa yên vị, Thảo Anh nhận ra có một khán giả khác ngồi xuống cạnh mình. Thông thường, cô chẳng mấy để ý ai ngồi bên cạnh, nhưng không hiểu sao hôm nay lại khác. Có lẽ bởi đây là suất chiếu buổi sáng, lại là ngày trong tuần nên rạp khá vắng, khiến cô bất giác bị thu hút.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Tuy cả hai đi riêng nhưng số ghế sát nhau và những ghế kế tiếp bên cạnh cả hai lại chẳng có ai ngồi, thành ra trông như thể Trí và Thảo Anh đang hẹn hò vậy!
Bình luận
Bình luận
Trong lòng Thảo Anh dấy lên chút khó chịu. Ờ thì… Cảm giác này là lạ, mà phàm những thứ lạ quá, khó gọi tên sẽ khiến chính chủ khó chịu thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Trí ngồi xem phim mà căng thẳng vô cùng. Anh không nghĩ mình lại có duyên với cô bé nhân viên như vậy. Anh cũng nghe phong thanh câu chuyện Thảo Anh mất việc rồi. Anh sợ… cô sẽ đánh anh nhừ đòn như cách cô đánh bồ nhí nhà người ta quá. Nhìn cô đi, mặt cô hằm hằm như sắp đấm nhau vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Trí vừa nhai bỏng ngô, vừa uống nước ngọt, thỉnh thoảng lại bật cười giòn tan theo nhịp điệu hài hước của bộ phim hoạt hình. Ai nói gì thì nói, với anh, phim hoạt hình vừa giải trí vừa đầy tính nhân văn, lứa tuổi nào cũng có thể xem và đều cảm thấy được an ủi khi xem. Bởi lẽ, ai mà chẳng cần đôi ba câu chuyện nhỏ bé, trong sáng để gột rửa tâm hồn mình, nhất là sau những ngày dài phải đối mặt với đủ thứ thị phi, xô bồ của cuộc đời ngoài kia.
Bình luận
Bình luận
Vốn dĩ tâm trạng Thảo Anh vẫn còn bức bối vì vừa mất việc, nhưng cô lại bị tiếng cười vô tư của Trí làm cho xao nhãng. Nhìn bộ dạng khờ khạo của ông chú già, Thảo Anh cũng bật cười thành tiếng. Tự nhiên, hai con người xa lạ cứ thế nhìn nhau, rồi lại nhìn màn hình, và rồi cùng phá lên cười. Tiếng cười ấy thật giản đơn, không màu mè, chỉ có sự đồng điệu thoáng qua, đủ khiến mọi lo toan nhất thời biến mất.