Trí tựa lưng vào bức tường cạnh cổng rạp chiếu phim. Màn hình điện thoại sáng lên trong lòng bàn tay, dòng tin nhắn cuối cùng của Thảo Anh vẫn còn đó:
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Anh ngước nhìn lên bầu trời. Mấy cây đèn đường vẽ nên vệt sáng dài trên mặt đất, phản chiếu ánh màu nhợt nhạt trên những vũng nước nhỏ còn sót lại sau cơn mưa chiều nay. Gió mùa đông phả qua, mang theo chút hơi ẩm, se lạnh. Dù vẫn còn sớm, nhưng con đường trước rạp đã thưa thớt người qua lại.
Bình luận
Bình luận
Từ xa, tiếng bước chân vội vã vang lên. Trí ngẩng đầu, và trong khoảnh khắc đó, anh thấy Thảo Anh. Cô mặc một chiếc váy dài màu be, ôm sát cơ thể mảnh mai, mái tóc đen bay nhẹ theo mỗi nhịp chân.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Trí nhìn màn hình điện thoại. Hai mươi hai giờ hai mươi bảy phút, suất phim chiếu lúc hai mươi hai giờ ba mươi lăm phút.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Dáng vẻ hùng hổ của cô như ra trận khiến Trí chỉ biết cười khẽ. Dù khoác tay anh nhưng cô vẫn đi trước nửa bước. Từ góc độ này, anh có thể nhìn thấy cô từ sau lưng. Nhìn mái tóc khẽ lúc lắc, anh bỗng thấy tiếc nuối tuổi trẻ chỉ ru rú trong nhà của mình. Nếu ngày ấy, anh cũng có thể vui vẻ, tận hưởng mọi giây phút, thì tốt biết mấy.
Bình luận
Bình luận
Trong lúc Trí lấy nước và bỏng ngô, Thảo Anh cứ mải nhìn đồng hồ lớn ở sảnh rạp, mắt chăm chăm về phía cửa soát vé. Biết cô sốt ruột, anh cũng không chần chừ. Anh biết, cô mê phim hoạt hình lắm. Mấy bộ phim gần đây lại được đầu tư quá tỉ mỉ về ý nghĩa lẫn nội dung.
Bình luận
Bình luận
Dưới ánh đèn vàng nhạt của sảnh rạp, Trí thoáng thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên lớp kính quầy bán đồ ăn. Một người đàn ông gần bốn mươi, mái tóc lấm tấm bạc nơi thái dương, mặc chiếc sơ mi sẫm màu đơn giản, đứng cạnh một cô gái trẻ tràn đầy sức sống. Giữa không gian nhộn nhịp này, anh bỗng cảm thấy mình có chút lạc lõng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bên trong phòng chiếu, ánh sáng mờ dần, nhường chỗ cho màn hình lớn rực rỡ. Trí để Thảo Anh ngồi trước rồi mới chậm rãi ngồi xuống.
Bình luận
Bình luận
Bộ phim bắt đầu. Màn ảnh hiện lên một thành phố giả tưởng với những con vật đáng yêu đầy màu sắc. Thảo Anh chăm chú theo dõi, thỉnh thoảng còn khẽ cười khi thấy tình tiết hài hước. Trí nghiêng đầu nhìn cô, bỗng cảm thấy có một loại bình yên lạ lùng dâng lên trong lòng.
Bình luận
Bình luận
- Chú xem kìa, dễ thương quá! - Cô khẽ thì thầm, ngón tay chỉ về phía nhân vật chính: một con chó trắng bông xù đang vụng về đuổi theo một con thỏ nâu.
Bình luận
Bình luận
Trí gật đầu, nhưng thực ra anh không tập trung lắm. Tâm trí anh lại trôi về quá khứ, về những năm tháng mà bản thân quên lãng việc cho phép mình tận hưởng những điều nhỏ bé như thế này. Có phải khi tuổi trẻ trôi qua, người ta mới nhận ra mình đã bỏ lỡ bao nhiêu niềm vui giản dị không?
Bình luận
Bình luận
Bộ phim trôi qua được nửa chặng đường, nhưng Trí vẫn chưa thực sự dõi theo. Hình ảnh trên màn ảnh rộng chỉ như một lớp nền mờ nhạt, còn trong tâm trí anh, một bộ phim khác đang tua ngược.
Bình luận
Bình luận
Năm anh hai mươi tuổi, cũng một buổi tối thế này, nhưng không có rạp chiếu phim, không có bỏng ngô hay một cô gái trẻ kéo tay mình vào rạp. Khi ấy, anh đang chen chúc trong một quán net tồi tàn, ánh sáng xanh của màn hình máy tính phản chiếu lên gương mặt thiếu ngủ. Bạn bè đồng trang lứa rủ nhau đi phượt Đà Lạt, có đứa xem hòa nhạc, đứa khác lên kế hoạch hẹn hò. Còn anh, chỉ cắm mặt vào những cuộc chiến vô nghĩa trong game, uống café gói pha loãng và gặm bánh mì đặc ruột.
Bình luận
Bình luận
Tuổi trẻ của anh không có chuyến đi nào, không có tình yêu nào, không có cả những hoài bão mãnh liệt. Chỉ có một chuỗi ngày lặp đi lặp lại, mơ màng về một tương lai tốt đẹp mà chẳng bao giờ cố gắng để chạm tới.
Bình luận
Bình luận
Rồi anh tốt nghiệp với tấm bằng chẳng mấy danh giá, lao vào những công việc linh tinh, tiền kiếm không đủ nuôi sống bản thân một cách đàng hoàng. Có dạo, nhìn thấy bạn bè khoác vest bước vào quán bar sang trọng, du lịch nước ngoài, sắm xe hơi, anh cũng tự hỏi “Mình đã làm sai ở đâu?” Nhưng rồi cũng chẳng có câu trả lời. Vì những người đàn ông thất bại như anh vốn dĩ chẳng có tư cách để hỏi những câu như thế.
Bình luận
Bình luận
Bên cạnh, Thảo Anh vẫn đang chăm chú xem phim, đôi mắt cô ánh lên sự thích thú, như thể cả thế giới của cô lúc này chính là những thước phim ấy. Trí khẽ nhấp một ngụm nước, nhìn cô, rồi lại nhìn đôi bàn tay thô mập của mình. Nếu ngày ấy anh sống khác đi, liệu có thể ngồi đây, vỗ ngực tự hào rằng mình đã trở thành một người đàn ông đáng ngưỡng mộ không?
Bình luận
Bình luận
Nhưng cuộc đời đâu có nút quay lại. Chỉ có những người từng bỏ lỡ tuổi trẻ mới hiểu, tiếc nuối chẳng bao giờ giúp họ trẻ lại thêm một lần nào nữa.
Bình luận
Bình luận
Kết thúc bộ phim, Thảo Anh nói cười tíu tít. Dáng vẻ cô rạng rỡ như vừa khám phá được một điều kỳ diệu. Một chi tiết nhỏ trong phim thôi cũng đủ khiến cô cất lên bao cảm xúc, từ thích thú đến trầm trồ, từ suy tư đến mơ mộng. Cô xoay người đối diện Trí, mắt sáng lên dưới ánh đèn rạp nhạt nhòa, đôi tay không ngừng vung vẩy khi diễn tả những cảnh phim ấn tượng.
Bình luận
Bình luận
Ngoài trời, gió đêm luồn qua những tán cây bên đường, rì rào như đang góp lời vào câu chuyện của Thảo Anh. Đèn đường tỏa ra thứ ánh sáng vàng vọt, in bóng hai người lên mặt đường ẩm ướt còn sót lại những vệt nước từ cơn mưa ban chiều. Xe cộ thưa dần, chỉ còn vài chiếc lướt qua, đèn pha rọi thành những vệt sáng loang lổ trên mặt đường. Bên kia đường, vài đôi tình nhân đứng sát bên nhau, tiếng cười khe khẽ vang lên, tan vào không gian tĩnh mịch của khu phố khuya.
Bình luận
Bình luận
Trí im lặng, chỉ lững thững bước bên Thảo Anh. Khuôn mặt anh vô hồn, ánh mắt đăm đăm về phía trước, trông chẳng khác gì một gã ngơ ngẩn đang bị cuốn vào triết lý cao siêu nào đó. Nhưng thực ra, bên trong anh lại là vô vàn gợn sóng lăn tăn. Những câu kể hào hứng của Thảo Anh cứ văng vẳng bên tai, từng câu từng chữ như đập vào khoảng trống trong lòng anh. Cõi lòng ấy từ lâu đã không còn biết rung động trước những điều bé nhỏ.
Bình luận
Bình luận
Anh tự hỏi cô bé đi bên cạnh mình lấy đâu ra nhiều tình yêu và sự cảm nhận sâu sắc đến thế với mọi thứ quanh cô, dù chỉ là một phân cảnh rất bé trong một bộ phim dành cho trẻ con? Làm sao cô có thể tìm thấy ý nghĩa từ những điều giản đơn đến vậy? Còn anh, bao lâu rồi trái tim anh không còn biết đến cảm giác háo hức hay ngây ngô trước những thứ nhỏ nhặt trong đời?
Bình luận
Bình luận
Tuổi trẻ của anh đã trôi qua trong những ngày tháng vô vị, những năm tháng mà anh tự nhốt mình trong những góc nhỏ quen thuộc, lặng lẽ nhìn cuộc sống trôi mà chẳng buồn với tay nắm lấy. Giờ đây, nhìn Thảo Anh, anh thấy thứ gì đó như ánh sáng, một ngọn đuốc thắp rực góc nhỏ cuộc đời mà mình từng có, hoặc có lẽ chưa từng thực sự chạm đến. Nỗi tiếc nuối dâng lên trong lòng rồi lại nhanh chóng trải thảm đón sự ấm áp len lỏi. Như thể, chỉ cần đi bên cô bé này, anh sẽ được san sẻ một chút niềm vui của tuổi trẻ, dù chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi này.
Bình luận
Bình luận
Cả hai vừa ra đến cổng rạp chiếu phim thì Trí nhận ra mình quên túi ở trong phòng chiếu. Anh nói với Thảo Anh:
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Nét mặt Thảo Anh thoáng có sắc hồng. Cô vội quay mặt đi hướng khác, lơ đãng nhìn phía xa xăm vô định:
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Nhìn bóng dáng Trí lách mình trong đám đông của rạp phim, Thảo Anh đưa tay lên vỗ nhẹ lồng ngực. Không hiểu sao câu nói của Trí nghe rất thô thiển, vậy mà cô lại thấy ở đó có sự chân thành vô cùng, cả sự ngốc nghếch đến khó tin của một người đàn ông đã gần bốn mươi tuổi. Cô thảng thốt, sợ mình rung động với anh. Trong suy nghĩ của cô, yêu một người hơn mình quá nhiều tuổi là chứng minh của issue daddy và sexual grooming. Dẫu nghe có phiến diện, nhưng cô thực sự sợ mình rơi vào trường hợp vậy.
Bình luận
Bình luận
Thảo Anh còn đang mơ màng trong đống cảm xúc hỗn loạn của mình thì Quang đi tới. Anh đã thấy cô từ lâu, khi Trí và cô vừa cùng nhau bước ra cổng. Trước dáng vẻ của Trí, Quang cảm thấy Thảo Anh như một con hề để anh châm biếm. Suy cho cùng, một đứa con gái không có bằng cấp, không có công việc thì chỉ có thể cặp kè đàn ông lớn tuổi mà thôi. Nhưng thực chẳng tin nổi là một đứa con gái xuân sắc như cô lại đi cùng với gã quá thô kệch.
Bình luận
Bình luận
Quang đứng ngay mặt Thảo Anh, dựa lưng vào cột đèn đường. Cùng anh là Trang, cả hai cười cợt, trông chẳng có vẻ gì là tình cờ gặp gỡ.
Bình luận
Bình luận
Thảo Anh thấy vậy, trong mắt ánh lên tia ghét bỏ. Cô lảng đi sang bên khác để đứng. Nhưng Quang gọi lại:
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
- Phá nát sự nghiệp của người khác rồi lại dấn thân đi làm con gái nuôi của thiên hạ, cũng xứng quá nhỉ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
- Tao nói cho mày biết, so với tao thì mày hèn kém hơn nhiều. Mày đi cặp kè với một thằng cha ngang tuổi bố mày, chú mày mà mày còn kênh kiệu à?
Bình luận
Bình luận
Thảo Anh nhìn Quang chằm chằm. Mắt cô long sòng sọc, thù hận vằn lên trong tròng mắt. Thấy đôi mắt lấp lánh của cô trở nên đáng sợ như vậy, Quang hơi giật mình. Anh cảm thấy ngượng ngùng. Phải chăng khi mắt đối mắt, anh mới thấy mình sai trái và yếu lý như nào?
Bình luận
Bình luận
Ấy vậy, Quang vẫn muốn bắt nạt Thảo Anh. Có nói một trăm ngàn lần nữa vẫn là vậy: Anh không chịu nổi việc Thảo Anh đã xé đi lớp bọc tử tế của anh, lột trần sự ti tiện của anh trong tình yêu một cách công khai như vậy, khiến anh mất đi cơ hội làm ca sĩ của mình, dù chỉ là một ca sĩ phòng trà nhỏ nhoi.
Bình luận
Bàn tay Quang siết chặt cổ tay Thảo Anh. Những ngón tay của anh gồng lên như muốn bóp nát tự tôn của cô. Điều khiến anh làm vậy là vì ánh mắt của cô. Ánh mắt ấy không còn đau đớn hay bất lực như trước kia nữa. Nó lạnh lẽo, sắc bén và đầy khinh bỉ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
- Anh nói thế là không công bằng. Dù gì thì Thảo Anh cũng có người lo lắng cho rồi. Đàn ông lớn tuổi thường thích con gái nhỏ bé dễ thương mà, có khi còn bao bọc cả đời đấy.
Bình luận
Bình luận
Lời nói của Trang chẳng khác gì lưỡi dao cứa vào lòng tự trọng của Thảo Anh. Nhưng trái với mong đợi của họ, cô không hề mất bình tĩnh. Còn thản nhiên đáp lời:
Bình luận
- Ừ, chú ấy lo lắng cho tôi đấy. Nhưng mà này, chú ấy không phải là loại đàn ông dối trá, sống bằng những giấc mộng phù phiếm và bán rẻ bản thân để đổi lấy chút danh vọng rẻ tiền như anh đâu, Quang ạ!
Bình luận
Bình luận
Trang nhướng mày. Quang nghiến răng, bàn tay càng siết chặt hơn. Nhưng ngay lúc đó, giọng Trí vang lên đanh thép:
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Trí lại gần. Dưới ánh đèn, bóng anh kéo dài trên mặt đất, to lớn và vững chãi. Không có vẻ gì là tức giận hay vội vã, nhưng nhìn anh lúc này cứng rắn vô cùng, đủ khiến Quang bất giác lùi một bước.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Trí không trả lời ngay. Anh bước đến gần Quang hơn, từng bước chậm rãi, không hề có sự do dự. Giống như từng chút từng chút, tạo áp lực vô hình lên Quang:
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bàn tay Quang khẽ run lên. Anh ta không thể giải thích cảm giác này. Một người đàn ông bình thường, không cao lớn hơn mình bao nhiêu, nhưng lại có một loại uy lực không thể kháng cự.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Thảo Anh mất đà, chưa kịp ngã thì một bàn tay đã giữ lấy cô. Là Trí! Hơi thở anh rất gần. Một mùi hương thoang thoảng của thuốc lá, bỏng ngô và nước ngọt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Cô không cần quay lại cũng biết, Quang đang nhìn theo họ, bằng ánh mắt của một kẻ thua cuộc không cam tâm…