Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Thảo Anh ngẩn người, không hiểu nổi Quang còn muốn gây ra chuyện gì sau bao nhiêu phiền toái. Cô dịu giọng:
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Thực lòng, Thảo Anh không nghĩ Quang lại trẻ con đến thế. Anh cứ như con ngựa non háu đá muốn dồn ép cô vào đường cùng. Nhớ lại những ngày còn yêu nhau, Thảo Anh luôn là người nhường nhịn. Như mẹ cô từng bảo, may mà cô vẫn còn sáng mắt, nếu không, người chịu khổ lâu dài chính là cô.
Bình luận
Bình luận
Bà Bích bước vào phòng con gái với ly sữa nóng trên tay. Đặt ly sữa lên bàn, bà ngồi xuống bên cạnh Thảo Anh, nhẹ nhàng nói:
Bình luận
- Hay là con đi học lại đi? Mẹ nghĩ con còn trẻ, môi trường giáo dục không khó thích nghi lắm đâu. Có bạn có bè, lại có bằng cấp con ạ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
- Thôi mẹ ơi, con chẳng muốn đi học nữa đâu. Với cả… con thấy mình học dốt lắm, giờ đi học chỉ phí tiền thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
- Mẹ không thấy à? Con phải gắng mãi mới qua mấy môn Anh, Toán, Lý. Mà tới cả khối C còn tệ hơn, điểm chẳng ra hồn. Không phải dốt thì là gì?
Bình luận
Bình luận
Nhìn con gái, lòng Bà Bích thắt lại. Từ sau biến cố thi đại học năm ấy, Thảo Anh tự ti về bản thân rất nhiều, rồi cứ luẩn quẩn trong nỗi giận dỗi chính mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
- Có học vẫn tốt hơn chứ con. Con xem, giờ con rảnh rỗi thế này, tuổi lại còn trẻ, vào học cao đẳng cũng được, còn hơn là lông bông. Với cả, đầu óc hoạt động cũng đỡ bí bách. Người ta bảo nhàn cư vi bất thiện mà con.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
- Lâu rồi con không về thăm bố mẹ, nay tiện ghé qua. Với cả mẹ đã cắm cơm chưa? Trưa nay con muốn ở lại ăn cùng bố mẹ.
Bình luận
Bình luận
Nghe con nói, lòng Bà Thanh vui hẳn, đã lâu rồi gia đình mới có dịp ăn cùng nhau. Nhưng bà giả vờ dỗi, chậm rãi đáp:
Bình luận
- Nhà này là nhà của bố mẹ anh mà, cần gì phải hỏi có thể ở lại ăn cơm hay không? Muốn ăn thì cầm cái rổ ra sân sau hái cho tôi ít cải thìa. Bố anh cũng đang ngoài đấy chăm gà đấy.
Bình luận
Bình luận
Trí nhanh chóng cầm rổ ra sân. Ông Long, bố anh, đang loay hoay với con gà trống duy nhất. Hít thở bầu không khí lành lạnh, Trí lớn tiếng:
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Ông Long quay lại, khi nhận ra là Trí, mặt ông sa sầm. Ông không đáp, lặng lẽ vuốt ve con gà trống. Ông biết mình không ốm, nhưng lại ho khan mấy tiếng, thử xem thằng con có để ý đến sức khỏe ông không. Ấy vậy mà Trí chẳng muốn hỏi thăm ông, chỉ ngơ ra nhìn rồi lại mấy luống rau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
- Bố ơi, trưa ăn xong bố cho con xin một con gà mái nhé. Bên nhà con toàn thịt lợn với cá, tự nhiên con thèm gà rang gừng.
Bình luận
Bình luận
Thằng con trai lớn rồi mà chỉ biết xin ăn, chẳng thấy hỏi han sức khỏe bố mẹ lấy một lời khiến ông chán nản lắc đầu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
- Lớn rồi, làm gì thì làm, nhưng học cách tinh ý hơn đi. Lâu nay anh mới sang thăm bố mẹ, không chủ động hỏi han bố lại còn định để bố mẹ tự đi khám bệnh với nhau à? Nếu thế chúng tôi đẻ anh ra để làm gì?
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Con trai gần bốn mươi tuổi đầu mà vẫn phải để mẹ già bảy mươi dạy dỗ, thử hỏi đời thuở nhà ai như thế chứ. Bà Thanh ước sao em trai Trí bớt chút khôn ngoan nhường cho anh mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
- Mày nghĩ chỉ chân thành thôi là đủ à? Chân thành mà không lo lắng, chăm sóc người ta được thì chân thành cái gì?
Bình luận
- Bố! Con cũng có công việc đàng hoàng, cũng được tính là có thâm niên lao động, sau này có lương hưu chứ đâu phải không.
Bình luận
- Nhìn mày xem, béo như lợn nái. Ăn ở vẫn để bố mẹ lo cho. Mãi mới có đứa chịu yêu lại chẳng biết quý trọng. Hay là mày định ở vậy suốt đời hả?
Bình luận
Bình luận
Bà Thanh thấy ông Long lại trách cứ Trí, chỉ biết buồn một mình. Nhà bà ngoài buồn và buồn ra thì chẳng còn tính từ nào để nói. Khổ nhất là bà Thanh, buồn bố một kiểu, buồn con một kiểu. Là một người vợ, người mẹ, bà chỉ muốn gia đình quây quần ăn uống với nhau trong bình yên, cho dù có là bữa ăn không tiếng nói tiếng cười.
Bình luận
Bình luận
Nhưng mà đấy, cứ ngồi ăn chung là ông Long với Trí lại lời qua tiếng lại. Bà hiểu chồng thất vọng về thằng con trai đầu lòng như nào. Cũng phải thôi, bao nhiêu yêu thương, hy vọng, kỳ vọng ông Long đặt lên đứa con cả của ông tiêu tan, sao ông có thể mở lòng với Trí được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Trí buông đũa. Anh nào có muốn chia tay Linh. Ngày hôm ấy, vốn là Linh chủ động rời đi, đâu phải anh. Còn nữa, chẳng lẽ bố anh không nhìn ra anh cố gắng thế nào? Ít nhất, anh kiên trì thi vào đại học, chẳng vì một lần trượt mà bỏ dở con đường học vấn. Ít nhất, anh có công việc ổn định, lương tháng đủ tiêu. Anh không phạm pháp, không nghiện ngập, không ham chơi bời.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bà Thanh nhìn con mà đau đứt ruột gan. Lại một bữa cơm nữa của nhà bà diễn ra trong không khí căng thẳng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
- Bà nghĩ tôi thích gây sự với nó à? Nhưng cứ nhìn nó là tôi lại cáu. Bố mẹ đều giáo viên cả mà sao đẻ ra thằng con đần độn thế cơ chứ.
Bình luận
- Thì người ta nói “cha mẹ sinh con, trời sinh tính”. Giờ nó vậy rồi thì chấp nhận thôi. Ông cũng phải công nhận nó chút đi. Ít ra con mình vẫn ngoan ngoãn, tháng vẫn gửi bố mẹ được vài trăm nước nôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bà Thanh im lặng. Bà không biết nên bênh con trai như nào khi nó chẳng có điểm tốt nào. Chưa bao giờ bà muốn so bì con mình với ai, cũng chưa bao giờ muốn chê bai con mình, nhưng đúng là ở tuổi của Trí, xét cả xuất thân thì anh thật sự chẳng khác nào sản phẩm lỗi vậy.