Người ta bảo ngủ ngày quen mắt, với Thảo Anh mà nói, cô chẳng những ngủ ngày quen mắt mà còn ngủ trưa, ngủ chiều, ngủ tối nữa cơ. Đến mức, bà Bích phải bưng niêu đất hầm tim lên tận phòng cho con gái, rồi dỗ dành:
Bình luận
- Mày dậy ăn hết quả tim này đi rồi ngủ. Khiếp thôi, con gái con đứa ngủ như lợn. Thế này ai dám cưới mày hả con?
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Thấy con gái lớn tướng vẫn nằm ngủ bất kể giờ giấc, bà Bích không khỏi cảm thán mình đã thất bại trong việc dạy con. Bà nhất quyết ép Thảo Anh dậy bằng được:
Bình luận
- Không có chút nào hết! Dậy là dậy ngay! Ba năm nay mày thất nghiệp, học hành thì chẳng đến đâu, giờ có mỗi việc ăn thôi cũng không làm được là sao?
Bình luận
Bình luận
Vừa dứt lời, bà Bích một tay nhéo tai Thảo Anh, tay kia giữ chắc cái đĩa có đặt niêu đất nhỏ hầm tim bên trên. Thảo Anh chỉ biết liếc nhanh về phía cái niêu, lo sợ nó trượt khỏi đĩa và đổ xuống giường. Cô đành miễn cưỡng ngồi dậy, không dám chống cự. Nếu lỡ cái niêu rơi vỡ, chắc chắn cô sẽ lãnh một trận đòn đau nhớ đời.
Bình luận
Bình luận
Thảo Anh nhận lấy niêu đất hầm tim. Phải nói mẹ cô nấu ăn rất đỉnh, mùi thức ăn thơm phức, nức mũi vô cùng. Bà Bích ngồi xuống cạnh con gái, hỏi han:
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
- Anh ta khùng hết mức, nhưng cũng chẳng làm gì thái quá tới con cả. Có hôm nọ đi chợ thì anh ta túm con giữa phố xá vậy đấy mẹ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
- Cái chuyện chia tay chia chán bé tí vậy mà nó đến tận nhà mình mách lẻo với người lớn, chứng tỏ tính thằng này không những ăn vạ mà còn hồ đồ, luôn muốn thể hiện mình là nạn nhân. Con nhớ cẩn thận đấy, đừng để tới lúc bản thân chịu thiệt thòi, nghe chưa?
Bình luận
Bình luận
Thảo Anh ngồi chậm rãi nhai miếng tim hầm, đầu óc bỗng xoay vòng với những ý nghĩ vẩn vơ về Quang. Cô nhớ lại lần cuối gặp hắn, khi hắn đứng giữa phố, hét toáng lên về những điều vô lý. Ánh mắt hắn lúc đó khiến cô rùng mình. Cô chưa từng nghĩ hắn có thể làm hại mình, nhưng khi nghe mẹ cảnh báo, cô bắt đầu lo sợ viễn cảnh tồi tệ nhất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bà Bích lắc đầu, tay khẽ vỗ vỗ lên lưng con gái như một lời an ủi ngầm. Bà nhìn con mà không khỏi tiếc nuối, mong con sẽ trưởng thành hơn, biết tự lập và tự chăm lo cho mình. Bà nhẹ giọng:
Bình luận
- Mày phải tỉnh táo mà suy nghĩ con ạ. Đàn ông như thằng Quang chỉ giỏi làm khổ người khác thôi. Từ giờ mà đụng chuyện với nó, phải biết cách giữ mình.
Bình luận
Bình luận
Thảo Anh gật đầu lia lịa nhưng mắt vẫn chăm chăm vào cái niêu đất trước mặt. Cô chẳng biết làm sao để giải quyết mối quan hệ đầy rối ren với Quang. Sau bao lần chia tay rồi tái hợp, mối quan hệ của họ chẳng còn gì ngoài những lần cãi vã.
Bình luận
Bình luận
Cảm giác như cuộc đời cô cứ quanh quẩn trong vòng luẩn quẩn của những mối quan hệ chẳng đi đến đâu. Cô tự hỏi, bao giờ mới thoát ra được cảnh sống bấp bênh này. Cũng như việc ngủ triền miên, cô như trốn tránh thực tại bằng cách vùi mình vào giấc ngủ, mong chờ ngày mai sẽ tốt hơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
- Không tìm việc ở thành phố thì về quê, ở đó người ta cũng cần nhân lực lắm. Chứ cứ ngủ ngày thế này thì đến bao giờ mới thoát được cảnh thất nghiệp? Con đã lớn rồi, không thể cứ dựa dẫm vào mẹ mãi được.
Bình luận
Bình luận
Câu nói của mẹ như mũi dao xuyên thấu vào lòng Thảo Anh. Cô biết mẹ nói đúng, nhưng việc rời khỏi nơi cô đã quen thuộc, nơi mà cô có ít nhất một chút cảm giác an toàn dù cho không mấy hài lòng, là điều khó khăn với cô. Về quê, trở lại một cuộc sống gò bó nơi làng quê nhỏ hẹp, đối mặt với những ánh mắt tò mò của mọi người về "cô gái thành phố thất nghiệp" ư? Ý nghĩ đó làm cô rùng mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bà Thanh nhìn con gái, lòng trĩu nặng. Bà không muốn gây áp lực thêm cho con, nhưng thấy Thảo Anh cứ mãi lười biếng, không chịu thay đổi, bà không thể không lo lắng. Bà biết con mình có khả năng, chỉ là nó thiếu quyết tâm và không chịu cố gắng mà thôi. Bà thở dài:
Bình luận
- Thôi, ăn đi. Mày còn phải dọn dẹp phòng nữa đấy, không phải cứ ăn xong lại lăn ra ngủ đâu nhé. Cái phòng như ổ chuột thế kia, mày không xấu hổ với chính mình sao?
Bình luận
Bình luận
Thảo Anh nhìn quanh căn phòng bừa bộn của mình. Quần áo vương vãi khắp nơi, sách vở chồng chất ngổn ngang, chiếc giường lộn xộn với chăn gối nhăn nhúm. Thảo Anh biết mình phải dọn dẹp, nhưng sự uể oải lại kéo cô xuống. Cô muốn quay lại giường và tiếp tục ngủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bà để lại câu hỏi ấy, xoay người rời khỏi phòng. Cánh cửa khép lại, để lại Thảo Anh một mình trong căn phòng bừa bộn. Cô nằm xuống, kéo chăn trùm kín đầu, cố gắng xua tan những lo âu mẹ vừa gieo vào đầu mình.
Bình luận
Bình luận
Ngoài trời, tiếng xe cộ vọng vào từ con đường nhộn nhịp dưới phố. Ánh nắng chiều xuyên qua những khe rèm, chiếu rọi vào căn phòng âm u, tạo nên một không gian vừa ấm áp vừa bí bách. Thảo Anh nhắm mắt, nhưng giấc ngủ chẳng đến dễ dàng như mọi khi. Những suy nghĩ rối rắm về tương lai, về Quang, về sự thất nghiệp và cuộc sống bấp bênh cứ quẩn quanh trong đầu cô.
Bình luận
Bình luận
Rốt cuộc, bao giờ cuộc sống của cô mới thoát khỏi vòng luẩn quẩn này? Bao giờ cô mới có đủ can đảm để thay đổi, để bước ra khỏi cái vỏ bọc an toàn đầy giả tạo mà cô đã tự tạo ra?
Bình luận
Bình luận
Câu hỏi ấy cứ lặp đi lặp lại, như một chiếc đồng hồ cát đang chảy dần từng hạt cát, báo hiệu thời gian chẳng chờ đợi ai.
Bình luận
Bình luận
Dù chưa được Thảo Anh đồng ý đi xem phim cùng, vậy mà Trí đã dọn dẹp sạch sẽ nhà cửa từ trong ra ngoài, không chừa bất kỳ góc nào từ trưa tới tối. Tóc vừa mới cắt, giờ anh đã lại tỉa tót lại, còn chịu khó chọn bộ quần áo trông gọn gàng, trẻ trung nhất để mặc. Chẳng những vậy, Trí còn xịt thêm cả nước hoa. Nom từ trên xuống dưới, từ trước tới sau, Trí dường như biến đổi, từ người đàn ông trung niên bệ rạc thành người đàn ông trung niên vẫn còn vương ánh hào quang tuổi trẻ còn sót lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Sự hớn hở của người đàn ông tan biến nhanh hơn khói thuốc, anh nhìn mẹ mình, vẻ ảm đạm thường trực quay về trên gương mặt anh. Bà Thanh thấy biểu cảm của con mình liền hiểu mình đã đưa ra câu hỏi không hay ho gì. Bà vội nói:
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Trí nhìn mẹ, đôi mắt trống rỗng như chìm trong suy tư. Cái tên Linh đánh thức trong anh một nỗi đau âm ỉ, một vết thương chưa kịp lành. Cũng như bao lần trước, bà Thanh đã vô tình khơi lại những ký ức mà anh cố giấu kỹ. Nhưng rồi, anh gượng cười, một nụ cười méo mó, không chút vui vẻ:
Bình luận
- Không, con không gặp lại Linh đâu mẹ. Con chỉ... muốn thử thay đổi một chút, cho bản thân mình thôi.
Bình luận
Bình luận
Bà Thanh thở dài, bà biết con trai mình không phải kiểu người dễ dàng thoát ra khỏi những nỗi buồn cũ. Nhưng bà cũng chẳng nói thêm gì, chỉ lặng lẽ nhìn Trí chuẩn bị.
Bình luận
Bình luận
Dù chưa có gì chắc chắn, nhưng Trí vẫn không ngừng hy vọng Thảo Anh sẽ đồng ý đi xem phim cùng mình. Anh nhìn quanh căn nhà một lần nữa, mọi thứ đã sạch sẽ, gọn gàng. Sự chuẩn bị kỹ lưỡng ấy có lẽ là cách Trí đối diện với cuộc sống, để tìm chút niềm vui giữa những ngày tháng lặng lẽ trôi qua.
Bình luận
Bình luận
Thật ra, Trí biết rõ Thảo Anh có thể chẳng quan tâm gì đến anh. Với cô, anh chỉ là một gã đàn ông trung niên sống cùng mẹ, chẳng có tương lai rõ ràng, cũng chẳng có gì đáng để chú ý. Nhưng điều đó không ngăn được Trí nuôi hy vọng. Hy vọng về một điều gì đó mới mẻ, một mối quan hệ có thể giúp anh thoát ra khỏi vòng xoáy của sự cô độc.
Bình luận
Bình luận
Trí thở dài, ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, đôi tay đan vào nhau, loay hoay với chiếc điện thoại. Do dự một lúc, anh mở Zalo và gõ nhanh một tin nhắn:
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Thời gian như ngừng lại. Một phút trôi qua, rồi hai phút. Sự chờ đợi khiến Trí bắt đầu bồn chồn, tự trách mình vì đã quá vội vàng chuẩn bị mọi thứ cho một cuộc hẹn sát giờ. Anh khẽ lẩm bẩm: “Đúng là khùng thật, làm đủ mọi thứ mà chưa biết người ta có đồng ý không…”
Bình luận
Bình luận
Bất chợt, âm thanh báo tin nhắn vang lên. Trí mở điện thoại, tim đập mạnh khi nhìn thấy tên Thảo Anh hiện trên màn hình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Trí gần như nhảy dựng lên khỏi ghế, vui mừng đến nỗi không kịp kiềm chế. Anh vội vàng đứng dậy, đi nhanh ra cửa, làm mọi thứ một cách hấp tấp. Mắt anh sáng lên niềm hân hoan mà đã lâu lắm rồi bà Thanh mới nhìn thấy ở con trai mình. Bà lặng lẽ quan sát từ phía sau, chứng kiến Trí cuống cuồng tới mức tay chân díu lại, nhưng không nỡ cản. Bà Thanh chỉ đứng đó, khẽ lắc đầu, thầm nghĩ: “Không biết lần này là chuyện gì mà nó thay đổi nét mặt liên tục như thế.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Nghĩ vậy, cô ngồi thừ ra, bắt đầu đếm số ngày đã quen Trí. Vậy mà cũng gần hai tuần tròn rồi. Hôm nay đã là thứ tư, thứ sáu là Tết Dương Lịch, rồi thứ bảy sẽ là mùng hai đầu tiên của năm mới. Ái chà! Thời gian trôi nhanh thật.
Bình luận
Bình luận
Bà Bích thấy con gái cứ ngúng nguẩy tự nói tự gào rồi lăn lê trên sofa mãi thì khó chịu ra mặt, quát lớn:
Bình luận
- Con gái con đứa mà ngồi ăn cũng không yên là sao hả cái Anh? Mày có thôi cái điệu bộ đấy đi không hả?
Bình luận
Bình luận
Thảo Anh nghe mẹ quát thì giật bắn người. Cô vội vàng ngồi ngay ngắn, nhanh tay phủi vụn bánh vương vãi trên ghế. Thảo Anh nheo mắt cười ngơ ngẩn, nhìn mẹ đang cắm bình hoa ở gian bếp. Cô giở giọng ngọt như mía lùi:
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bà Bích liếc nhìn con mình. Đứa trẻ này xác thì to chứ bộ não chỉ bằng quả nho mà thôi, vậy nên bà dễ dàng đoán ra con mình được ai đó rủ rê hẹn hò. Bà hỏi:
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bà Bích chẳng buồn đôi co với con gái. Bà quá hiểu con mình chỉ toàn sống theo cảm xúc, và thường xem nhẹ việc giới thiệu bạn bè cho gia đình biết. Bà lạnh nhạt nói:
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Vừa nghe mẹ đồng ý cho đi chơi, Thảo Anh nhảy cẫng lên, niềm vui lấp lánh trong mắt. Dù sao thì, cô vẫn là công chúa của bố mẹ chứ nào phải hạng nô tì thấp cổ bé họng trong nhà. Tuy nhiên, dù có được chiều chuộng đến mấy, cứ đến buổi tối là cô phải báo cáo lịch trình rõ ràng mới được bước ra khỏi nhà.
Bình luận
Bình luận
Trí đứng đợi Thảo Anh mấy ghế chờ khu rạp chiếu phim. Anh còn đang mải lướt điện thoại thì nghe tiếng Thảo Anh reo như chuông gió bên tai: