Bình luận
Trưa mùa đông, có vài tia năng xuyên qua những đám mây đen che kín cả bầu trởi tựa như niềm hi vọng mỏng manh nào đó còn sót lại trong cả thế giới của Tạ Hoa Thời.
Bình luận
Nhìn chiếc máy bay cất cánh đưa Nguyễn Minh Nhất tới một vùng trời mới, trên bầu trời âm u kia chỉ còn lại một vệt khói trắng, tựa như vết thương trong lòng khó phai mờ. Rốt cuộc cô đang hi vọng vào điều gì?
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Cũng là mùa đông năm đó, chim non gãy cánh được Tạ Hoa Thời chăm sóc trong một chiếc lồng. Tình cảm quá mức ngột ngạt ấy, Tạ Hoa Thời gọi đó là tình yêu, là thứ tình cảm sâu đậm mà cô dành cho Nguyễn Minh Nhất.
Bình luận
Chim non lành lặn, sổ lồng bay ra, cậu thiếu niên non trẻ ấy mơ ước một cuộc sống mới tại nơi mà cậu luôn khao khát, giấc mơ Mỹ.
Bình luận
Những hồi ức dần trở nên mơ hồ, mờ nhạt, nhìn căn hộ trống vắng vào sáng sớm mùa đông còn lạnh buốt.
Bình luận
Bình luận
Những bước chân nhẹ nhàng vang vọng trong phòng khách, chẳng còn tiếng nói chuyện ồn ào, náo nhiệt của cậu. Người ta hay bảo, yêu đương với đàn ông mà nhỏ tuổi hơn mình chẳng khác nào nuôi con trai, còn Tạ Hoa Thời lại hết lòng chăm sóc cậu, chẳng khác nào có một đứa con ở cái tuổi đã hơn ba mươi cả.
Bình luận
Cứ nghĩ cả đời này cứ như vậy, nuôi thêm một miệng ăn cũng được nhưng có lẽ thứ Tạ Hoa Thời mong muốn là cuộc sống yên bình còn Nguyễn Minh Nhất lại mơ về những hoài bão ở phương xa.
Bình luận
Những âm thanh từ tivi truyền vào tai Tạ Hoa Thời, từng câu từng chữ to, rõ ràng, mạch lạc đến thế mà cô lại chẳng tin là thật, là vận mệnh trêu đùa sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Đã rất lâu rồi cô không khóc, nhưng giờ đây từng giọt nước mắt lăn dài trên má, cảm giác trái tim như quặn thắt lại, đau đớn từ tận trong tâm can.
Bình luận
Mới ngày nào, còn là thiếu niên mới lớn, là chàng trai hàng xóm bơ vơ mất cha mất mẹ, là cậu bé luôn nở nụ cười rạng rỡ, bật khóc lao vào lòng cô khi bị bỏ rơi. Vậy mà nay đã chẳng còn trên thế gian này?
Bình luận
Những ngày sau đó, cuộc sống của Tạ Hoa Thời vẫn tiếp tục diễn ra, cô vẫn phải đi làm, vẫn phải tỉnh giấc mỗi ngày trong căn nhà trống vắng, vẫn chìm vào giấc ngủ với những cơn ác mộng liên miên.
Bình luận
"Nguyễn Minh Nhất, cậu nói xem, cậu đi rồi thì tôi phải làm sao?" Giọng nói nhẹ nhàng của Tạ Hoa Thời chất chứa nỗi đau đớn, tuyệt vọng, không nguôi.
Bình luận
Nếu Nguyễn Minh Nhất ở đây, cậu sẽ vỗ về cô mà dỗ dành: "Chẳng phải chị định nuôi em ư? Đừng khóc nữa, em sẽ chẳng bao giờ rời xa chị."
Bình luận
Bình luận
Tạ Hoa Thời nằm trên giường, đã quá nửa đêm mà cô chẳng thể ngủ. Cứ nhắm mắt lại, gương mặt tươi cười của cậu lại không ngừng hiện lên trong đầu. Cô lại nghĩ về những hồi ức với cậu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Là thông báo trong nhóm giáo viên. Ngày kia sẽ có đoàn thanh tra đến trường. Tạ Hoa Thời là giáo viên dạy môn Giáo dục Kinh tế và Pháp luật ở trường.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
[Chị ơi, em xin lỗi chị. Nhưng em thật sự rất trân trọng cơ hội này. Em thật sự không muốn đi theo chuyên ngành này nữa. Đây là cơ hội cuối cùng của em rồi.]
Bình luận
Đọc lại tin nhắn cũ, nước mắt Tạ Hoa Thời chẳng thể ngừng rơi. Ánh đèn le lói trên đỉnh đầu soi sáng khuôn mặt đầy nước mắt của cô.
Bình luận
Cậu nhóc ấy nhỏ hơn cô tận 6 tuổi. Hồi đại học, cô đi làm thêm để trải nghiệm cuộc sống gặp phải nhóc gầy gò ốm yếu. Dần dần, từ bạn thân rồi đến nay cũng hơn 7 năm, cô đã 27 tuổi, còn cậu mãi mãi dừng ở tuổi 21. Khoảnh khắc cậu không còn nhà để về, là cô đã đưa cậu về ở cùng.
Bình luận
Tạ Hoa Thời mất bố mẹ từ hồi lên cấp 3 sau một vụ tai nạn. Họ để lại cho cô một số bất động sản và tiền tiết kiệm đủ để giúp Tạ Hoa Thời gồng gánh giữa thành phố này.
Bình luận
Bình luận
Cậu thích vẽ, thích học nghệ thuật. Tạ Hoa Thời chỉ coi đó là sở thích của cậu, vì nó chẳng hề liên quan tới ngành học của cậu.
Bình luận
Nghĩ lại quá khứ, cô nghĩ, có lần mình nói với cậu: "Sau này em đừng vẽ nữa. Tập trung vào học đi." Hồi đó, mới bước chân vô nghề, cô vào một lớp toàn học sinh cá biệt, thậm chí có học sinh còn để hẳn điện thoại lên bàn, hút thuốc lá điện tử trong giờ, tiếng học sinh cười cợt vang lên.
Bình luận
Tạ Hoa Thời về đến nhà, nhìn thấy cậu ngồi vẽ bèn giận cá chém thớt, buột miệng nói ra câu đó. Giờ nhớ lại mới thấy, kể từ đó cậu ít vẽ tranh trước mặt cô hẳn.
Bình luận
Cô lại bật khóc. Từng hồi ức như từng giọt nước mắt chảy xuống, đã qua rồi chẳng thể trở lại. Cảnh còn người mất.
Bình luận
Bình luận
Ghế sofa, cậu thường nằm vắt chân lên xem tivi. Vào ngày đẹp trời, cậu hay ngồi chơi hoặc vẽ tranh ở cửa sổ.
Bình luận
Bình luận
[Chị, em muốn theo đuổi ngành mà mình mơ ước. Sau này, trở về, em sẽ bù đắp cho chị. Chị sống một mình nhớ cẩn thận. Em vẫn luôn nhớ chị.]
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
"Tớ nhớ Nhất, thật sự chẳng ngủ được. Cứ nhắm mắt là nhớ đến nhóc ấy." Giọng nói nức nở của Tạ Hoa Thời vang lên. Trước mặt ngừoi bạn thân, cô chẳng che giấu nổi.
Bình luận
"Tớ nghĩ cậu nên move on đi. Thật đấy, hay chuyển đến căn hộ gần nhà tớ đi. Cho ai thuê căn nhà đó đi. Cậu mà ở nơi đó cả đời thì có mà đi theo nhóc đó luôn ấy."
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Tác giả có lời muốn nói: Hố mới này là hành trình move on của nữ chính. Nam chính sẽ đến sưởi ấm. Nhưng chỉ khi nữ chính hoàn toàn dứt ngừoi cũ thì cả 2 mới bên nhau. Orchid hẹn mai lên chương tiếp nha!