New York


“Bất cứ người nào bạn gặp cũng đúng là người mà bạn cần gặp.

Bình luận

“Bất cứ người nào bạn gặp cũng đúng là người mà bạn cần gặp.

Bất cứ điều gì xảy ra thì đó chính là điều nên xảy ra.

Bình luận

Bất cứ điều gì xảy ra thì đó chính là điều nên xảy ra.

Trong mỗi khoảnh khắc, mọi sự đều bắt đầu vào đúng thời điểm.

Bình luận

Trong mỗi khoảnh khắc, mọi sự đều bắt đầu vào đúng thời điểm.

Những gì đã qua, cho qua.”

Bình luận

Những gì đã qua, cho qua.”

(Bốn quy tắc tâm linh của người Ấn Độ)

Bình luận

(Bốn quy tắc tâm linh của người Ấn Độ)

New York, đêm nay tuyết rơi, thành phố không bao giờ ngủ khoác lên mình tấm áo trắng muốt. Những bông tuyết lơ lửng trong không trung, nhẹ nhàng đáp xuống mái nhà, cành cây, và cả những con phố. Ánh đèn neon của thành phố phản chiếu trên những lớp tuyết trắng, tạo nên một khung cảnh lung linh, huyền ảo. Bên dưới những tòa nhà chọc trời lấp lánh, dòng người tấp nập di chuyển, mỗi người mang trong mình một câu chuyện, một nỗi niềm riêng.

Bình luận

New York, đêm nay tuyết rơi, thành phố không bao giờ ngủ khoác lên mình tấm áo trắng muốt. Những bông tuyết lơ lửng trong không trung, nhẹ nhàng đáp xuống mái nhà, cành cây, và cả những con phố. Ánh đèn neon của thành phố phản chiếu trên những lớp tuyết trắng, tạo nên một khung cảnh lung linh, huyền ảo. Bên dưới những tòa nhà chọc trời lấp lánh, dòng người tấp nập di chuyển, mỗi người mang trong mình một câu chuyện, một nỗi niềm riêng.

Trong văn phòng của Jane Street, không khí vẫn căng thẳng và bận rộn. Ánh đèn trắng sáng rực phản chiếu lên những bức tường kính hiện đại, làm nổi bật vẻ lạnh lẽo của đêm đông. Tiếng điện thoại reo không ngừng, những cuộc gọi gấp gáp, những cuộc họp diễn ra liên tục ở những phòng bên cạnh. Bàn làm việc của cô chi chít những tờ giấy nhớ đủ màu sắc, dán kín trên bề mặt và cả mép màn hình máy tính. Mỗi tờ giấy ghi lại những lời nhắc nhở, công việc cần hoàn thành, hoặc đơn giản là những câu trích dẫn để tự khích lệ.

Bình luận

Trong văn phòng của Jane Street, không khí vẫn căng thẳng và bận rộn. Ánh đèn trắng sáng rực phản chiếu lên những bức tường kính hiện đại, làm nổi bật vẻ lạnh lẽo của đêm đông. Tiếng điện thoại reo không ngừng, những cuộc gọi gấp gáp, những cuộc họp diễn ra liên tục ở những phòng bên cạnh. Bàn làm việc của cô chi chít những tờ giấy nhớ đủ màu sắc, dán kín trên bề mặt và cả mép màn hình máy tính. Mỗi tờ giấy ghi lại những lời nhắc nhở, công việc cần hoàn thành, hoặc đơn giản là những câu trích dẫn để tự khích lệ.

Đôi mắt cô chăm chú dán vào màn hình chiếc MacBook xám, ngón tay lướt nhẹ trên bàn phím, từng chữ từng câu hiện lên như dòng chảy liên tục của những suy nghĩ đang tuôn trào. Bài báo cáo về kết quả kinh doanh tháng này đòi hỏi sự tập trung cao độ, và cô hoàn toàn đắm mình trong công việc, không để lỡ một chi tiết nào. Những con số và biểu đồ không ngừng biến động trên màn hình, như một bản giao hưởng phức tạp của phố Wall. Làm việc được một lúc, cô chậm rãi gập chiếc laptop lại, ánh mắt vô thức hướng về phía cửa sổ. Bên ngoài, những bông tuyết trắng xóa rơi nhẹ nhàng, phủ lên những ngôi nhà, cây cối và đường phố. Không khí lạnh buốt xuyên qua khe cửa, làm run rẩy cơ thể Trang. Nhìn đồng hồ trên tường, đã chín giờ tối rồi, mớ công việc hỗn độn vẫn chưa xong. Cô gập máy lại, rút vội phích cắm trên bàn và bỏ máy vào cái balo màu đen. Cô chạy vội vào thang máy, bấm nút tầng G với cái bụng đang đói rã rời.

Bình luận

Đôi mắt cô chăm chú dán vào màn hình chiếc MacBook xám, ngón tay lướt nhẹ trên bàn phím, từng chữ từng câu hiện lên như dòng chảy liên tục của những suy nghĩ đang tuôn trào. Bài báo cáo về kết quả kinh doanh tháng này đòi hỏi sự tập trung cao độ, và cô hoàn toàn đắm mình trong công việc, không để lỡ một chi tiết nào. Những con số và biểu đồ không ngừng biến động trên màn hình, như một bản giao hưởng phức tạp của phố Wall. Làm việc được một lúc, cô chậm rãi gập chiếc laptop lại, ánh mắt vô thức hướng về phía cửa sổ. Bên ngoài, những bông tuyết trắng xóa rơi nhẹ nhàng, phủ lên những ngôi nhà, cây cối và đường phố. Không khí lạnh buốt xuyên qua khe cửa, làm run rẩy cơ thể Trang. Nhìn đồng hồ trên tường, đã chín giờ tối rồi, mớ công việc hỗn độn vẫn chưa xong. Cô gập máy lại, rút vội phích cắm trên bàn và bỏ máy vào cái balo màu đen. Cô chạy vội vào thang máy, bấm nút tầng G với cái bụng đang đói rã rời.

Cô bước chầm chậm dọc theo con đường Park Row, tai nghe iPod vang lên những giai điệu quen thuộc, hòa vào nhịp sống hối hả của New York. Ánh đèn neon rực rỡ từ những tòa nhà chọc trời phản chiếu lên con phố nhộn nhịp, nhưng trong tâm trí cô, chỉ có âm nhạc và cảm giác tĩnh lặng. Khi đến gần tiệm Starbucks ở góc phố, mùi cà phê ấm áp kéo cô trở lại hiện thực. Cô gọi một ly Caramel Macchiato và chiếc bánh sừng bò, rồi tìm đến góc khuất trong quán, lặng lẽ lướt Facebook, đắm mình trong thế giới riêng tư của bản thân.

Bình luận

Cô bước chầm chậm dọc theo con đường Park Row, tai nghe iPod vang lên những giai điệu quen thuộc, hòa vào nhịp sống hối hả của New York. Ánh đèn neon rực rỡ từ những tòa nhà chọc trời phản chiếu lên con phố nhộn nhịp, nhưng trong tâm trí cô, chỉ có âm nhạc và cảm giác tĩnh lặng. Khi đến gần tiệm Starbucks ở góc phố, mùi cà phê ấm áp kéo cô trở lại hiện thực. Cô gọi một ly Caramel Macchiato và chiếc bánh sừng bò, rồi tìm đến góc khuất trong quán, lặng lẽ lướt Facebook, đắm mình trong thế giới riêng tư của bản thân.

Cô lướt tới tên tài khoản có ghi chữ “Bích Ngọc”. Trong bức hình là cô gái rất đẹp, đang nở nụ cười tươi, trên tay cô ấy bồng một em bé với dòng chú thích: “Năm mới, thành viên mới”. Cô bạn thuở bé vậy mà đã có con rồi, đúng là từ bé đến lớn, cô luôn ghen tị với Ngọc. Gương mặt xinh đẹp ấy luôn tươi cười làm cô có chút tự ti. Dòng chú thích ảnh của Ngọc làm cô nhận ra hôm nay là 23 Tết. Xa quê hương, theo ba mẹ đến thành phố mới từ năm 7 tuổi, sau đó lại đến một quốc gia khác, để lại đất nước cùng thời thơ ấu phía sau trọn vẹn 10 năm, cô nhớ lắm cái không khí Tết cổ truyền ở Việt Nam.

Bình luận

Cô lướt tới tên tài khoản có ghi chữ “Bích Ngọc”. Trong bức hình là cô gái rất đẹp, đang nở nụ cười tươi, trên tay cô ấy bồng một em bé với dòng chú thích: “Năm mới, thành viên mới”. Cô bạn thuở bé vậy mà đã có con rồi, đúng là từ bé đến lớn, cô luôn ghen tị với Ngọc. Gương mặt xinh đẹp ấy luôn tươi cười làm cô có chút tự ti. Dòng chú thích ảnh của Ngọc làm cô nhận ra hôm nay là 23 Tết. Xa quê hương, theo ba mẹ đến thành phố mới từ năm 7 tuổi, sau đó lại đến một quốc gia khác, để lại đất nước cùng thời thơ ấu phía sau trọn vẹn 10 năm, cô nhớ lắm cái không khí Tết cổ truyền ở Việt Nam.

Bỗng nãy ra ý định, cô nhắn một tin nhắn cho đứa em trai bé bỏng của mình, ở Việt Nam giờ này chắc là cũng 9 - 10 giờ sáng rồi, mong rằng nó dậy rồi. Chưa đầy một phút, điện thoại trong túi quần đã liên tục rung. Trả lời điện thoại, đầu dây bên kia cao hứng nói:

Bình luận

Bỗng nãy ra ý định, cô nhắn một tin nhắn cho đứa em trai bé bỏng của mình, ở Việt Nam giờ này chắc là cũng 9 - 10 giờ sáng rồi, mong rằng nó dậy rồi. Chưa đầy một phút, điện thoại trong túi quần đã liên tục rung. Trả lời điện thoại, đầu dây bên kia cao hứng nói:

“Cô Việt kiều nay sao gọi em sớm thế?” Cái giọng hí hửng của Trọng làm cô thở dài. Đứa nhỏ này chẳng bao giờ nghiêm túc cả. “Ba mẹ khỏe chứ? Dạo này nhóc sao rồi?”

Bình luận

“Cô Việt kiều nay sao gọi em sớm thế?” Cái giọng hí hửng của Trọng làm cô thở dài. Đứa nhỏ này chẳng bao giờ nghiêm túc cả. “Ba mẹ khỏe chứ? Dạo này nhóc sao rồi?”

“Tính ra mấy hôm trước chị mới gọi video call[1] mà ta… Thôi thôi thay vì hỏi qua loa, sao chị không về kiểm chứng?” Giọng nó bỗng trở nên nghiêm túc, nghiêm khắc hơn tuổi. “Chị không nhớ quê hương, không nhớ gia đình mình à?”

Bình luận

“Tính ra mấy hôm trước chị mới gọi video call[1] mà ta… Thôi thôi thay vì hỏi qua loa, sao chị không về kiểm chứng?” Giọng nó bỗng trở nên nghiêm túc, nghiêm khắc hơn tuổi. “Chị không nhớ quê hương, không nhớ gia đình mình à?”

Cô cười khổ rồi cắn chặt môi. Đứa bé này lần nào gọi điện thoại cho nó thì nó cũng trách móc như vậy.

Bình luận

Cô cười khổ rồi cắn chặt môi. Đứa bé này lần nào gọi điện thoại cho nó thì nó cũng trách móc như vậy.

“Chị xin lỗi, chị sẽ cố sắp xếp. Khổ nỗi mấy cái việc này chị làm mãi không hết.” Không để thằng bé nói thêm, cô vội chen trước. “Chị đi ngủ nhé, giờ này cũng đã khuya lắm rồi. Chị sẽ sắp xếp, tạm biệt em và gửi lời hỏi thăm đến ba mẹ giúp chị nhé.”

Bình luận

“Chị xin lỗi, chị sẽ cố sắp xếp. Khổ nỗi mấy cái việc này chị làm mãi không hết.” Không để thằng bé nói thêm, cô vội chen trước. “Chị đi ngủ nhé, giờ này cũng đã khuya lắm rồi. Chị sẽ sắp xếp, tạm biệt em và gửi lời hỏi thăm đến ba mẹ giúp chị nhé.”

Trang bước ra khỏi quán cà phê, hơi lạnh của New York ùa vào mặt. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng xua đi những suy nghĩ rối bời sau cuộc điện thoại với Trọng. Cô tiến về bãi đỗ xe, tay cô mò tìm chìa khóa trong túi xách. Đẩy cửa chiếc GLC quen thuộc, Trang ngồi vào ghế lái, cảm nhận sự êm ái của nội thất. Vặn chìa khóa, tiếng máy nổ đều đều, cô nhẹ nhàng lùi xe ra khỏi bãi. Nhìn qua cửa kính, những tòa nhà cao tầng dần lùi xa, nhường chỗ cho những con phố vắng vẻ. Trang thả lỏng người, tựa đầu vào ghế, để những suy nghĩ trôi bồng bềnh theo tiếng nhạc du dương.

Bình luận

Trang bước ra khỏi quán cà phê, hơi lạnh của New York ùa vào mặt. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng xua đi những suy nghĩ rối bời sau cuộc điện thoại với Trọng. Cô tiến về bãi đỗ xe, tay cô mò tìm chìa khóa trong túi xách. Đẩy cửa chiếc GLC quen thuộc, Trang ngồi vào ghế lái, cảm nhận sự êm ái của nội thất. Vặn chìa khóa, tiếng máy nổ đều đều, cô nhẹ nhàng lùi xe ra khỏi bãi. Nhìn qua cửa kính, những tòa nhà cao tầng dần lùi xa, nhường chỗ cho những con phố vắng vẻ. Trang thả lỏng người, tựa đầu vào ghế, để những suy nghĩ trôi bồng bềnh theo tiếng nhạc du dương.

Căn penthouse của cô nằm vỏn vẹn trên một đồi núi cao cách xa trung tâm Newyork, với những bức tường kính trong suốt, mở ra một tầm nhìn bao quát toàn thành phố. Vừa bước chân vào nhà, cô liền phóng như bay vào phòng tắm. Cô bật vòi nước, thả những cánh hoa hồng hồng nhạt vào bồn tắm. Hương thơm dịu nhẹ, thanh khiết của hoa hồng hòa quyện với mùi nến thơm Louis, tạo nên một không gian thư giãn tuyệt vời. Mùi hương ấy, thoang thoảng hương gỗ đàn hương và chút ngọt ngào của vani, khiến Trang cảm thấy bình yên đến lạ.

Bình luận

Căn penthouse của cô nằm vỏn vẹn trên một đồi núi cao cách xa trung tâm Newyork, với những bức tường kính trong suốt, mở ra một tầm nhìn bao quát toàn thành phố. Vừa bước chân vào nhà, cô liền phóng như bay vào phòng tắm. Cô bật vòi nước, thả những cánh hoa hồng hồng nhạt vào bồn tắm. Hương thơm dịu nhẹ, thanh khiết của hoa hồng hòa quyện với mùi nến thơm Louis, tạo nên một không gian thư giãn tuyệt vời. Mùi hương ấy, thoang thoảng hương gỗ đàn hương và chút ngọt ngào của vani, khiến Trang cảm thấy bình yên đến lạ.

Ngâm mình trong làn nước ấm áp, Trang nhắm mắt lại. Cả cơ thể như tan chảy, mọi mệt mỏi dường như tan biến hết. Sau khi tắm xong, Trang quấn chiếc khăn tắm bông mềm mại quanh người và nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng tắm. Cô nằm xuống chiếc giường êm ái, đắp chăn kín mít. Cả người mệt nhoài, Trang chìm vào giấc ngủ một cách dễ dàng.

Bình luận

Ngâm mình trong làn nước ấm áp, Trang nhắm mắt lại. Cả cơ thể như tan chảy, mọi mệt mỏi dường như tan biến hết. Sau khi tắm xong, Trang quấn chiếc khăn tắm bông mềm mại quanh người và nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng tắm. Cô nằm xuống chiếc giường êm ái, đắp chăn kín mít. Cả người mệt nhoài, Trang chìm vào giấc ngủ một cách dễ dàng.

Sáng hôm sau, ánh nắng vàng dịu chiếu xuyên qua lớp rèm mỏng, kèm theo tiếng chuông báo thức reo inh ỏi đánh thức Trang khỏi giấc ngủ. Cô dụi mắt, ngồi dậy, cảm nhận được cái lạnh tê buốt của mùa đông New York. Sau mấy ngày tuyết rơi liên tục, ánh nắng ấm cuối cùng cũng đã xuất hiện. Trang loay hoay chuẩn bị cơm trưa rồi đến chỗ làm.

Bình luận

Sáng hôm sau, ánh nắng vàng dịu chiếu xuyên qua lớp rèm mỏng, kèm theo tiếng chuông báo thức reo inh ỏi đánh thức Trang khỏi giấc ngủ. Cô dụi mắt, ngồi dậy, cảm nhận được cái lạnh tê buốt của mùa đông New York. Sau mấy ngày tuyết rơi liên tục, ánh nắng ấm cuối cùng cũng đã xuất hiện. Trang loay hoay chuẩn bị cơm trưa rồi đến chỗ làm.

Trong thang máy, cô tình cờ gặp Tuấn, đàn anh thuộc phòng IT[2] và cũng là đồng hương. Giọng anh Tuấn trầm ấm vang lên, phá vỡ không gian tĩnh lặng giữa hai người.

Bình luận

Trong thang máy, cô tình cờ gặp Tuấn, đàn anh thuộc phòng IT[2] và cũng là đồng hương. Giọng anh Tuấn trầm ấm vang lên, phá vỡ không gian tĩnh lặng giữa hai người.

“Tết này em không về tiếp à, Trang?”

Bình luận

“Tết này em không về tiếp à, Trang?”

Cô mỉm cười lắc đầu. Anh Tuấn trầm mặc, cửa thang máy vừa mở thì anh đi ra, cười nhẹ rồi bảo:

Bình luận

Cô mỉm cười lắc đầu. Anh Tuấn trầm mặc, cửa thang máy vừa mở thì anh đi ra, cười nhẹ rồi bảo:

“Tết mà, em không nhớ quê, chứ quê nhà luôn nhớ em rất nhiều.”

Bình luận

“Tết mà, em không nhớ quê, chứ quê nhà luôn nhớ em rất nhiều.”

Đúng nhỉ, quê hương luôn là nơi nhớ ta nhất, chẳng ai muốn quên đi quê hương của mình. Nhớ quê là thế, nhưng công việc bận rộn làm cô loay hoay mãi tới hôm 28 Tết mới có thể mua được một tấm vé máy bay.

Bình luận

Đúng nhỉ, quê hương luôn là nơi nhớ ta nhất, chẳng ai muốn quên đi quê hương của mình. Nhớ quê là thế, nhưng công việc bận rộn làm cô loay hoay mãi tới hôm 28 Tết mới có thể mua được một tấm vé máy bay.

Người Việt về nước đông hơn cô nghĩ, cứ đinh ninh 28 Tết thì sẽ không còn ai về nước nữa. Trang ngồi chờ làm thủ tục, không để ý nhìn sang trái thì bắt gặp anh chàng đồng hương cùng công ty. Tuấn nhìn cô, gật đầu chào và mỉm cười với cô, nụ cười ấm áp ấy như ánh nắng mùa xuân xua tan đi cái lạnh giá của mùa đông.

Bình luận

Người Việt về nước đông hơn cô nghĩ, cứ đinh ninh 28 Tết thì sẽ không còn ai về nước nữa. Trang ngồi chờ làm thủ tục, không để ý nhìn sang trái thì bắt gặp anh chàng đồng hương cùng công ty. Tuấn nhìn cô, gật đầu chào và mỉm cười với cô, nụ cười ấm áp ấy như ánh nắng mùa xuân xua tan đi cái lạnh giá của mùa đông.

* * *

Bình luận

* * *

Ra khỏi sân bay đông nghịt người, Trang bắt một chiếc taxi[3]. Hành lý của cô chỉ có mỗi một chiếc va li[4] nhỏ cùng túi xách. Từ sân bay Tân Sơn Nhất, Trang bước lên xe, cảm giác quen thuộc nhưng cũng không kém phần lạ lẫm tràn ngập trong lòng. Cô ngồi lặng lẽ nhìn ra cửa sổ, để tâm hồn mình phiêu lãng theo từng dãy nhà cao tầng của thành phố mang tên Bác.

Bình luận

Ra khỏi sân bay đông nghịt người, Trang bắt một chiếc taxi[3]. Hành lý của cô chỉ có mỗi một chiếc va li[4] nhỏ cùng túi xách. Từ sân bay Tân Sơn Nhất, Trang bước lên xe, cảm giác quen thuộc nhưng cũng không kém phần lạ lẫm tràn ngập trong lòng. Cô ngồi lặng lẽ nhìn ra cửa sổ, để tâm hồn mình phiêu lãng theo từng dãy nhà cao tầng của thành phố mang tên Bác.

Đường phố Sài Gòn[5] như dòng sông, người và xe tấp nập, những tấm biển hiệu sáng rực cả một góc phố, dù trời vẫn chưa tối, ở điểm này thì thành phố có vẻ không thay đổi lắm. Tiếng còi xe inh ỏi, dòng người vội vã lướt qua nhau, tạo nên một khung cảnh sống động và náo nhiệt.

Bình luận

Đường phố Sài Gòn[5] như dòng sông, người và xe tấp nập, những tấm biển hiệu sáng rực cả một góc phố, dù trời vẫn chưa tối, ở điểm này thì thành phố có vẻ không thay đổi lắm. Tiếng còi xe inh ỏi, dòng người vội vã lướt qua nhau, tạo nên một khung cảnh sống động và náo nhiệt.

Taxi dừng lại trước Nhà thờ Đức Bà, nơi Trang ngắm nhìn công trình kiến trúc cổ kính với hai tháp chuông cao vút và bức tường gạch đỏ thắm. Từng viên gạch như chất chứa bao ký ức của thành phố. Cô lặng im, cảm nhận một chút bình yên giữa lòng đô thị phồn hoa.

Bình luận

Taxi dừng lại trước Nhà thờ Đức Bà, nơi Trang ngắm nhìn công trình kiến trúc cổ kính với hai tháp chuông cao vút và bức tường gạch đỏ thắm. Từng viên gạch như chất chứa bao ký ức của thành phố. Cô lặng im, cảm nhận một chút bình yên giữa lòng đô thị phồn hoa.

Chuyến xe lại tiếp tục hành trình, dù chỉ lướt ngang qua, nhưng cô vẫn nhớ chỗ kia là Bưu điện Thành phố. Bưu điện với kiến trúc độc đáo, mái vòm cao rộng, những hàng cột kiên cố và nét đẹp cổ điển. Trang nhớ mình đã gửi biết bao nhiêu bức thư ở nơi đây, gửi đi bao nỗi niềm và tình yêu của mình.

Bình luận

Chuyến xe lại tiếp tục hành trình, dù chỉ lướt ngang qua, nhưng cô vẫn nhớ chỗ kia là Bưu điện Thành phố. Bưu điện với kiến trúc độc đáo, mái vòm cao rộng, những hàng cột kiên cố và nét đẹp cổ điển. Trang nhớ mình đã gửi biết bao nhiêu bức thư ở nơi đây, gửi đi bao nỗi niềm và tình yêu của mình.

Khi taxi lướt qua chợ Bến Thành, mùi hương của các loại gia vị, trái cây và thức ăn đường phố lan tỏa trong không khí.

Bình luận

Khi taxi lướt qua chợ Bến Thành, mùi hương của các loại gia vị, trái cây và thức ăn đường phố lan tỏa trong không khí.

Trang cảm nhận được hơi thở của cuộc sống, sự đa dạng và phong phú của văn hóa Sài Gòn.

Bình luận

Trang cảm nhận được hơi thở của cuộc sống, sự đa dạng và phong phú của văn hóa Sài Gòn.

Cuối cùng, cô cũng thấy nơi quen thuộc với mình, ra hiệu chiếc taxi dừng lại gần bên sông Sài Gòn. “Anh chờ tôi một chút nhé, tôi sẽ trả thêm cho anh” Nói rồi Trang bước xuống xe, hít thở không khí trong lành, ngắm nhìn bến Bạch Đằng lấp lánh ánh đèn. Dòng sông lững lờ trôi, phản chiếu những tòa nhà cao tầng, lác đác những con tàu chở đầy hy vọng và ước mơ. Năm cô đi, bờ sông bên kia vẫn còn đang quy hoạch, vậy mà giờ đứng đây, trong làn gió mát, Trang nhìn thấy rõ ràng được sự phát triển của nơi này. Cái bảng quảng to dài bên phía đối diện đang chạy dòng chữ ‘Chào mừng đến Thành phố Hồ Chí Minh’

Bình luận

Cuối cùng, cô cũng thấy nơi quen thuộc với mình, ra hiệu chiếc taxi dừng lại gần bên sông Sài Gòn. “Anh chờ tôi một chút nhé, tôi sẽ trả thêm cho anh” Nói rồi Trang bước xuống xe, hít thở không khí trong lành, ngắm nhìn bến Bạch Đằng lấp lánh ánh đèn. Dòng sông lững lờ trôi, phản chiếu những tòa nhà cao tầng, lác đác những con tàu chở đầy hy vọng và ước mơ. Năm cô đi, bờ sông bên kia vẫn còn đang quy hoạch, vậy mà giờ đứng đây, trong làn gió mát, Trang nhìn thấy rõ ràng được sự phát triển của nơi này. Cái bảng quảng to dài bên phía đối diện đang chạy dòng chữ ‘Chào mừng đến Thành phố Hồ Chí Minh’

Trang bước vào trong và ra hiệu cho taxi trở về, đưa cô về căn nhà quen thuộc.

Bình luận

Trang bước vào trong và ra hiệu cho taxi trở về, đưa cô về căn nhà quen thuộc.

Thành phố này sau mười năm vẫn không thay đổi nhiều như cô nghĩ. Cảnh vật quen thuộc vẫn ở đó, chỉ khác ở chỗ những công trình năm cô đi vẫn chưa hoàn thiện, nay đã hoàn thành và được đi vào hoạt động..

Bình luận

Thành phố này sau mười năm vẫn không thay đổi nhiều như cô nghĩ. Cảnh vật quen thuộc vẫn ở đó, chỉ khác ở chỗ những công trình năm cô đi vẫn chưa hoàn thiện, nay đã hoàn thành và được đi vào hoạt động..

Gia đình cô chỉ mới đến Sài Gòn vào năm cô học lớp hai. Năm đó, bố cô mới bắt đầu kinh doanh quán cà phê, mẹ lại chuyển công tác đến làm công nhân may của một nhà xưởng. Hơn mười mấy năm, gia đình bốn người của cô sống trong một căn chung cư nhỏ, căn nhà mà bố mẹ cô mất rất lâu mới có thể tiết kiệm để mua. Sau khi cô lên đại học, bố chuyển địa điểm kinh doanh, mẹ cũng tới tuổi không làm nổi nữa, phải về hưu và phụ giúp bố cô mấy việc trong quán. Xe dừng lại trước con hẻm nhỏ chỉ đi vừa một chiếc xe máy, con hẻm sâu tít với những căn nhà san sát nhau. Vừa đi cô vừa đếm thầm, nhà cô từ đầu hẻm vào là mười căn. Bước đến căn số mười, nhìn một lượt, cảm giác vừa lạ vừa quen. Căn nhà này vừa được xây lại khoảng năm năm trước, cô đã gửi tiền về để xây dựng.

Bình luận

Gia đình cô chỉ mới đến Sài Gòn vào năm cô học lớp hai. Năm đó, bố cô mới bắt đầu kinh doanh quán cà phê, mẹ lại chuyển công tác đến làm công nhân may của một nhà xưởng. Hơn mười mấy năm, gia đình bốn người của cô sống trong một căn chung cư nhỏ, căn nhà mà bố mẹ cô mất rất lâu mới có thể tiết kiệm để mua. Sau khi cô lên đại học, bố chuyển địa điểm kinh doanh, mẹ cũng tới tuổi không làm nổi nữa, phải về hưu và phụ giúp bố cô mấy việc trong quán. Xe dừng lại trước con hẻm nhỏ chỉ đi vừa một chiếc xe máy, con hẻm sâu tít với những căn nhà san sát nhau. Vừa đi cô vừa đếm thầm, nhà cô từ đầu hẻm vào là mười căn. Bước đến căn số mười, nhìn một lượt, cảm giác vừa lạ vừa quen. Căn nhà này vừa được xây lại khoảng năm năm trước, cô đã gửi tiền về để xây dựng.

Kítttt, tiếng xe máy thắng lại làm cô giật mình, hạ thấp cái kính đen nhìn chàng trai đang cởi mũ bảo hiểm. Thằng Trọng nhìn thấy chị, mừng ra mặt đi lại ôm chầm lấy cô. Trang cười cười xoa xoa đầu em mình, cảm thán. Lúc cô sang Mỹ học thạc sĩ, nó chỉ cao tới eo, vậy mà bây giờ nó cao hơn cô cả một cái đầu. “Sao chị về mà không báo, để em ra đón, chị tự đi taxi về à?” Minh Trọng nói mà như mếu. Cô cười cười gật đầu, em ấy nói: “Chị về rồi, em vui lắm.” Hai chị em ôm nhau mãi mới nhớ phải vào nhà.

Bình luận

Kítttt, tiếng xe máy thắng lại làm cô giật mình, hạ thấp cái kính đen nhìn chàng trai đang cởi mũ bảo hiểm. Thằng Trọng nhìn thấy chị, mừng ra mặt đi lại ôm chầm lấy cô. Trang cười cười xoa xoa đầu em mình, cảm thán. Lúc cô sang Mỹ học thạc sĩ, nó chỉ cao tới eo, vậy mà bây giờ nó cao hơn cô cả một cái đầu. “Sao chị về mà không báo, để em ra đón, chị tự đi taxi về à?” Minh Trọng nói mà như mếu. Cô cười cười gật đầu, em ấy nói: “Chị về rồi, em vui lắm.” Hai chị em ôm nhau mãi mới nhớ phải vào nhà.

Phòng cô tuy mới nhưng cách bày trí vẫn như ở nhà cũ. Những quyển truyện tranh được xếp gọn trên kệ, khung ảnh tốt nghiệp được treo trên tường, bên cạnh là vô số giấy khen từ các năm. Mở ngăn tủ bên dưới bàn, cô lôi ra một cái thùng, nó chất đầy những thứ kỉ niệm thuở nhỏ của cô. Những bức ảnh này, cũng đã lâu rồi cô mới được nhìn thấy, cái cúp quán quân của cuộc thi giải toán, còn một cái hộp được khóa lại bằng ổ khóa mà chìa để đâu thì cô cũng không còn nhớ.

Bình luận

Phòng cô tuy mới nhưng cách bày trí vẫn như ở nhà cũ. Những quyển truyện tranh được xếp gọn trên kệ, khung ảnh tốt nghiệp được treo trên tường, bên cạnh là vô số giấy khen từ các năm. Mở ngăn tủ bên dưới bàn, cô lôi ra một cái thùng, nó chất đầy những thứ kỉ niệm thuở nhỏ của cô. Những bức ảnh này, cũng đã lâu rồi cô mới được nhìn thấy, cái cúp quán quân của cuộc thi giải toán, còn một cái hộp được khóa lại bằng ổ khóa mà chìa để đâu thì cô cũng không còn nhớ.

“Minh Trang về sao không bảo ai thế?” tiếng mẹ cô vang lên phía sau. Cô thầm đoán thằng Trọng đã thông báo. Cô quay lại ôm chầm lấy mẹ, ba cô cũng vào phòng mắng yêu: “Chịu về rồi à, ba tưởng con gái quên ông bà già này rồi.” Mẹ cầm tạp dề của quán, lau nước mắt rồi bảo với ba: “Ông ra trông quán đi, sao ông lại bỏ quán về đây.” Ba tôi ôm tôi rồi bảo: “Không chỉ mình bà nhớ con gái đâu nhé.” Rồi nói với tôi: “Con nghỉ ngơi, khách ngoài quán đông quá ba ra xem sao.”

Bình luận

“Minh Trang về sao không bảo ai thế?” tiếng mẹ cô vang lên phía sau. Cô thầm đoán thằng Trọng đã thông báo. Cô quay lại ôm chầm lấy mẹ, ba cô cũng vào phòng mắng yêu: “Chịu về rồi à, ba tưởng con gái quên ông bà già này rồi.” Mẹ cầm tạp dề của quán, lau nước mắt rồi bảo với ba: “Ông ra trông quán đi, sao ông lại bỏ quán về đây.” Ba tôi ôm tôi rồi bảo: “Không chỉ mình bà nhớ con gái đâu nhé.” Rồi nói với tôi: “Con nghỉ ngơi, khách ngoài quán đông quá ba ra xem sao.”

“Không sao ạ, con đi vòng vòng một tí cho thoải mái nhé.”

Bình luận

“Không sao ạ, con đi vòng vòng một tí cho thoải mái nhé.”

Sau khi ba mẹ cô ra ngoài quán, Minh Trọng vẫn như xưa, mừng chị về được một lát thì lại ngồi vào chơi game. Cô cầm túi định ra ngoài thì em trai gọi to nói: “À… hôm trước em có gặp anh kia tự xưng là bạn cũ của chị.” Nghe thế cô khựng lại một lúc rồi lại ngồi xuống mang giày. “Em với Kim lỡ va vào xe anh đó, anh ta không những không nổi nóng mà chỉ nhìn chằm chằm em, xong lại làm như mình nhớ cái gì đó rồi rộng lượng bảo em là em trai của Trang Tú tài nên anh bỏ qua. Em lúc đó còn không ngờ chị lại nổi tiếng đến vậy.”

Bình luận

Sau khi ba mẹ cô ra ngoài quán, Minh Trọng vẫn như xưa, mừng chị về được một lát thì lại ngồi vào chơi game. Cô cầm túi định ra ngoài thì em trai gọi to nói: “À… hôm trước em có gặp anh kia tự xưng là bạn cũ của chị.” Nghe thế cô khựng lại một lúc rồi lại ngồi xuống mang giày. “Em với Kim lỡ va vào xe anh đó, anh ta không những không nổi nóng mà chỉ nhìn chằm chằm em, xong lại làm như mình nhớ cái gì đó rồi rộng lượng bảo em là em trai của Trang Tú tài nên anh bỏ qua. Em lúc đó còn không ngờ chị lại nổi tiếng đến vậy.”

Cô cười khổ. Thời học sinh cô nổi tiếng đến vậy sao, còn có cả người nhớ mặt em trai mình. Một vài gương mặt lướt qua trong tâm trí, cô cũng không xác định được là người nào, “ừ” đại với đứa em rồi ra trạm xe buýt chờ đợi.

Bình luận

Cô cười khổ. Thời học sinh cô nổi tiếng đến vậy sao, còn có cả người nhớ mặt em trai mình. Một vài gương mặt lướt qua trong tâm trí, cô cũng không xác định được là người nào, “ừ” đại với đứa em rồi ra trạm xe buýt chờ đợi.

* * *

Bình luận

* * *

Trước trạm xe buýt, nơi tình cờ gặp nhau, không gì đã thay đổi, chỉ là được tô lại một lớp sơn mới tươi bóng. Nó giống như cuộc sống của cô vậy, được sơn để che đi màu sắc cũ, không còn màu xám nặng nề từ thời cấp hai, cũng không còn ánh hồng ngọt ngào của tuổi 17. Bây giờ, nó chỉ là một sắc trắng thuần khiết, cô đã lau chùi hết mọi dấu vết để trở lại với bản chất của mình.

Bình luận

Trước trạm xe buýt, nơi tình cờ gặp nhau, không gì đã thay đổi, chỉ là được tô lại một lớp sơn mới tươi bóng. Nó giống như cuộc sống của cô vậy, được sơn để che đi màu sắc cũ, không còn màu xám nặng nề từ thời cấp hai, cũng không còn ánh hồng ngọt ngào của tuổi 17. Bây giờ, nó chỉ là một sắc trắng thuần khiết, cô đã lau chùi hết mọi dấu vết để trở lại với bản chất của mình.

Dừng lại trước bảng chỉ dẫn, thông tin chuyến xe đã thay đổi, nhưng điều cốt yếu không đổi là các điểm dừng. Lên xe, cô tìm chỗ ngồi cạnh cửa sổ và ngắm nhìn sự biến đổi xung quanh. Nhìn mấy em học sinh tan trường vui vẻ trò chuyện. Cô chợt mỉm cười. Thanh xuân, ai cũng có một lần trải qua. Có người chọn con đường học vấn, miệt mài với những trang sách. Có người lại theo đuổi đam mê nghệ thuật, cháy hết mình với những giấc mơ. Và cũng có những người dành trọn thanh xuân để tìm kiếm một nửa yêu thương. Mỗi người một lựa chọn, mỗi người một cuộc sống.

Bình luận

Dừng lại trước bảng chỉ dẫn, thông tin chuyến xe đã thay đổi, nhưng điều cốt yếu không đổi là các điểm dừng. Lên xe, cô tìm chỗ ngồi cạnh cửa sổ và ngắm nhìn sự biến đổi xung quanh. Nhìn mấy em học sinh tan trường vui vẻ trò chuyện. Cô chợt mỉm cười. Thanh xuân, ai cũng có một lần trải qua. Có người chọn con đường học vấn, miệt mài với những trang sách. Có người lại theo đuổi đam mê nghệ thuật, cháy hết mình với những giấc mơ. Và cũng có những người dành trọn thanh xuân để tìm kiếm một nửa yêu thương. Mỗi người một lựa chọn, mỗi người một cuộc sống.

Những chiếc xe lướt qua nhanh như cách mà thời gian trôi, và mỗi điểm dừng lại đều là một kỷ niệm. Trang ngồi nhìn qua cửa sổ, ánh sáng buổi sáng chiếu rọi lên khuôn mặt cô, phản ánh nụ cười gượng gạo và những câu chuyện quá khứ mà hiện tại đang cố quên đi.

Bình luận

Những chiếc xe lướt qua nhanh như cách mà thời gian trôi, và mỗi điểm dừng lại đều là một kỷ niệm. Trang ngồi nhìn qua cửa sổ, ánh sáng buổi sáng chiếu rọi lên khuôn mặt cô, phản ánh nụ cười gượng gạo và những câu chuyện quá khứ mà hiện tại đang cố quên đi.

Bỗng cô bắt gặp một ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình, một gương mặt quen thuộc đến lạ.

Bình luận

Bỗng cô bắt gặp một ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình, một gương mặt quen thuộc đến lạ.

Bình luận

[1] Chức năng gọi điện của điện thoại di động thông minh cho phép người sử dụng nhìn thấy nhau.

Bình luận

[1] Chức năng gọi điện của điện thoại di động thông minh cho phép người sử dụng nhìn thấy nhau.

[2] Một nhánh ngành kỹ thuật sử dụng máy tính và phần mềm máy tính để chuyển đổi, lưu trữ, bảo vệ, xử lý, truyền tải và thu thập thông tin.

Bình luận

[2] Một nhánh ngành kỹ thuật sử dụng máy tính và phần mềm máy tính để chuyển đổi, lưu trữ, bảo vệ, xử lý, truyền tải và thu thập thông tin.

[3] Một loại phương tiện di chuyển cho thuê một người lái được sử dụng bởi một hành khách hoặc một nhóm hành khách với mục đích di chuyển.

Bình luận

[3] Một loại phương tiện di chuyển cho thuê một người lái được sử dụng bởi một hành khách hoặc một nhóm hành khách với mục đích di chuyển.

[4] Bắt nguồn từ từ tiếng Pháp là valise, một loại túi dùng để chứa hành lý.

Bình luận

[4] Bắt nguồn từ từ tiếng Pháp là valise, một loại túi dùng để chứa hành lý.

[5] Tên gọi cũ của Thành phố Hồ Chí Minh.

Bình luận

[5] Tên gọi cũ của Thành phố Hồ Chí Minh.


Truyện tương tự

Bình luận