CHƯƠNG 36


Sau khi hoàn tất thủ tục đăng kí kết hôn, Thanh Sơn đưa Kim Phụng tới khu ký túc xá vì đầu giờ chiều cô cùng các sinh viên khác trong khoa phải có mặt tại hội trường để nghe phổ biến quy chế thực tập.

Bình luận

Sau khi hoàn tất thủ tục đăng kí kết hôn, Thanh Sơn đưa Kim Phụng tới khu ký túc xá vì đầu giờ chiều cô cùng các sinh viên khác trong khoa phải có mặt tại hội trường để nghe phổ biến quy chế thực tập.

Vừa tới nơi, đám Lan Khanh, Thu Quỳnh đã nhào tới hỏi về cảm xúc của Kim Phụng sau khi chính thức trở thành vợ được pháp luật công nhận của Lâm Thanh Sơn.

Bình luận

Vừa tới nơi, đám Lan Khanh, Thu Quỳnh đã nhào tới hỏi về cảm xúc của Kim Phụng sau khi chính thức trở thành vợ được pháp luật công nhận của Lâm Thanh Sơn.

Kim Phụng không biết phải nói ra sao vì tất cả những chuyện hôm nay đều là giả. Thậm chí cô còn nhận ra những vị cán bộ lớn tuổi kia dường như có quan hệ rất đặc biệt với Thanh Sơn.

Bình luận

Kim Phụng không biết phải nói ra sao vì tất cả những chuyện hôm nay đều là giả. Thậm chí cô còn nhận ra những vị cán bộ lớn tuổi kia dường như có quan hệ rất đặc biệt với Thanh Sơn.

Không thấy Kim Phụng nói gì, Lan Khanh cười thành tiếng:

Bình luận

Không thấy Kim Phụng nói gì, Lan Khanh cười thành tiếng:

“Thật ra cũng có gì khác đâu phải không? Hai người sống chung một nhà, lại yêu thương nhau như vậy, đây chỉ là thủ tục mà thôi.”

Bình luận

“Thật ra cũng có gì khác đâu phải không? Hai người sống chung một nhà, lại yêu thương nhau như vậy, đây chỉ là thủ tục mà thôi.”

Kim Phụng vội vàng gật đầu cho qua chuyện. Cô cầm lát bánh mì gối rồi chấm vào hộp sữa chua trước mặt:

Bình luận

Kim Phụng vội vàng gật đầu cho qua chuyện. Cô cầm lát bánh mì gối rồi chấm vào hộp sữa chua trước mặt:

“Thật sự nhớ món này đến phát điên.”

Bình luận

“Thật sự nhớ món này đến phát điên.”

Thu Quỳnh chu môi:

Bình luận

Thu Quỳnh chu môi:

“Ở với chồng ăn toàn đồ ngon. Nhớ gì chứ.”

Bình luận

“Ở với chồng ăn toàn đồ ngon. Nhớ gì chứ.”

Lan Khanh bật cười:

Bình luận

Lan Khanh bật cười:

“Có mà ăn cái khác ấy.”

Bình luận

“Có mà ăn cái khác ấy.”

Nói xong cô liền nháy mắt với Thu Quỳnh rồi cả hai ôm bụng cười.

Bình luận

Nói xong cô liền nháy mắt với Thu Quỳnh rồi cả hai ôm bụng cười.

Kim Phụng bị ý nghĩ bậy bạ xâm chiếm não bộ nên hai má nóng ran, mặt đỏ bừng.

Bình luận

Kim Phụng bị ý nghĩ bậy bạ xâm chiếm não bộ nên hai má nóng ran, mặt đỏ bừng.

Hai cô bạn càng được thể lấn tới. Lan Khanh lên tiếng:

Bình luận

Hai cô bạn càng được thể lấn tới. Lan Khanh lên tiếng:

“Nói đến là xấu hổ liền.”

Bình luận

“Nói đến là xấu hổ liền.”

Thu Quỳnh ghé sát vào mặt Kim Phụng:

Bình luận

Thu Quỳnh ghé sát vào mặt Kim Phụng:

“Có thể kể cho bọn này một chút được không?”

Bình luận

“Có thể kể cho bọn này một chút được không?”

Kim Phụng quay sang hỏi Thu Quỳnh:

Bình luận

Kim Phụng quay sang hỏi Thu Quỳnh:

“Kể cái gì chứ?”

Bình luận

“Kể cái gì chứ?”

Lan Khanh và Thu Quỳnh nhìn chằm chằm vào Kim Phụng, đồng thanh:

Bình luận

Lan Khanh và Thu Quỳnh nhìn chằm chằm vào Kim Phụng, đồng thanh:

“Thì cuộc sống của hai người đó. Có giống trong mấy tiểu thuyết ngôn tình không?”

Bình luận

“Thì cuộc sống của hai người đó. Có giống trong mấy tiểu thuyết ngôn tình không?”

Kim Phụng vội xua tay, không muốn chủ đề đi quá xa:

Bình luận

Kim Phụng vội xua tay, không muốn chủ đề đi quá xa:

“Giống như mọi người thôi, cùng nhau ăn cơm, cùng làm việc nhà...”

Bình luận

“Giống như mọi người thôi, cùng nhau ăn cơm, cùng làm việc nhà...”

Lan Khanh ồ lên một tiếng rồi nói:

Bình luận

Lan Khanh ồ lên một tiếng rồi nói:

“Chỉ vậy thôi sao?”

Bình luận

“Chỉ vậy thôi sao?”

Đúng lúc này một giọng nói trầm ấm vang lên:

Bình luận

Đúng lúc này một giọng nói trầm ấm vang lên:

“Lo mà học đi mấy cô nương.”

Bình luận

“Lo mà học đi mấy cô nương.”

Đám Lan Khanh, Thu Quỳnh ngạc nhiên:

Bình luận

Đám Lan Khanh, Thu Quỳnh ngạc nhiên:

“Thầy…”

Bình luận

“Thầy…”

Kim Phụng tò mò:

Bình luận

Kim Phụng tò mò:

“Thầy tới có chuyện gì ạ?”

Bình luận

“Thầy tới có chuyện gì ạ?”

Thanh Hải mỉm cười:

Bình luận

Thanh Hải mỉm cười:

“Tôi muốn bàn với em một số vấn đề cần chỉnh sửa trong đề cương.”

Bình luận

“Tôi muốn bàn với em một số vấn đề cần chỉnh sửa trong đề cương.”

Kim Phụng mới ăn được một miếng bánh mì, quả thực vẫn còn rất đói bụng. Trời đánh còn tránh miếng ăn vậy mà Lâm Thanh Hải lại tới tìm cô vào đúng giờ ăn trưa như vậy.

Bình luận

Kim Phụng mới ăn được một miếng bánh mì, quả thực vẫn còn rất đói bụng. Trời đánh còn tránh miếng ăn vậy mà Lâm Thanh Hải lại tới tìm cô vào đúng giờ ăn trưa như vậy.

Kim Phụng nhìn mấy lát bánh mì còn lại trên đĩa đầy tiếc nuối.

Bình luận

Kim Phụng nhìn mấy lát bánh mì còn lại trên đĩa đầy tiếc nuối.

Lâm Thanh Hải bật cười:

Bình luận

Lâm Thanh Hải bật cười:

“Có vẻ tôi tới tìm em không đúng lúc rồi. Chiều nay tôi có việc bận nên không cùng các em nghe phổ biến quy chế được. Vì vậy tôi đành tới tận đây gặp em bàn công chuyện. Thật ngại quá.”

Bình luận

“Có vẻ tôi tới tìm em không đúng lúc rồi. Chiều nay tôi có việc bận nên không cùng các em nghe phổ biến quy chế được. Vì vậy tôi đành tới tận đây gặp em bàn công chuyện. Thật ngại quá.”

Kim Phụng không có cớ gì để từ chối nên chấp nhận ra ngoài cùng Thanh Hải.

Bình luận

Kim Phụng không có cớ gì để từ chối nên chấp nhận ra ngoài cùng Thanh Hải.

Vừa ra khỏi khu ký túc, Thanh Hải đã ngỏ ý muốn cùng Kim Phụng ăn cơm để đền bù vì phá hỏng bữa trưa của cô.

Bình luận

Vừa ra khỏi khu ký túc, Thanh Hải đã ngỏ ý muốn cùng Kim Phụng ăn cơm để đền bù vì phá hỏng bữa trưa của cô.

Kim Phụng vội lắc đầu.

Bình luận

Kim Phụng vội lắc đầu.

Hai người họ ở trường là quan hệ thầy trò nhưng xét về vai vế trong gia tộc Kim Phụng còn là chị của Lâm Thanh Hải. Cho dù cô có đóng kịch cùng Thanh Sơn đi nữa, việc gặp riêng Thanh Hải rồi cùng anh ta ăn cơm thật sự không bình thường.

Bình luận

Hai người họ ở trường là quan hệ thầy trò nhưng xét về vai vế trong gia tộc Kim Phụng còn là chị của Lâm Thanh Hải. Cho dù cô có đóng kịch cùng Thanh Sơn đi nữa, việc gặp riêng Thanh Hải rồi cùng anh ta ăn cơm thật sự không bình thường.

Thấy Kim Phụng từ chối, Thanh Hải tỏ vẻ đáng thương:

Bình luận

Thấy Kim Phụng từ chối, Thanh Hải tỏ vẻ đáng thương:

“Tôi từng thích một người nhưng chưa kịp ngỏ lời với cô ấy thì bản thân lại nhận ra người đó ngoài tầm với. Cho dù tôi cố gắng tới đâu cũng không thể được.”

Bình luận

“Tôi từng thích một người nhưng chưa kịp ngỏ lời với cô ấy thì bản thân lại nhận ra người đó ngoài tầm với. Cho dù tôi cố gắng tới đâu cũng không thể được.”

Kim Phụng không mấy hứng thú với chuyện tình cảm của Lâm Thanh Hải nên bật cười:

Bình luận

Kim Phụng không mấy hứng thú với chuyện tình cảm của Lâm Thanh Hải nên bật cười:

“Thầy nói muốn trao đổi về đề cương kia mà. Chuyện tình cảm của thầy là chuyện riêng, chỉ có thầy mới giải quyết được.”

Bình luận

“Thầy nói muốn trao đổi về đề cương kia mà. Chuyện tình cảm của thầy là chuyện riêng, chỉ có thầy mới giải quyết được.”

Thanh Hải nhìn sâu vào mắt Kim Phụng rồi nói:

Bình luận

Thanh Hải nhìn sâu vào mắt Kim Phụng rồi nói:

“Em không hiểu hay là cố tình không hiểu vậy? Người tôi nhắc đến là em đấy Kim Phụng.”

Bình luận

“Em không hiểu hay là cố tình không hiểu vậy? Người tôi nhắc đến là em đấy Kim Phụng.”

Mặt Kim Phụng thoáng biến sắc. Có lẽ người này sáng ra nhịn ăn, tới trưa bị đói rồi nói bậy.

Bình luận

Mặt Kim Phụng thoáng biến sắc. Có lẽ người này sáng ra nhịn ăn, tới trưa bị đói rồi nói bậy.

“Thầy không có gì để nói về đề cương của em thì em xin phép.”

Bình luận

“Thầy không có gì để nói về đề cương của em thì em xin phép.”

Nói xong cô liền xoay người rời đi.

Bình luận

Nói xong cô liền xoay người rời đi.

Thanh Hải lớn giọng nói:

Bình luận

Thanh Hải lớn giọng nói:

“Trần Kim Phụng. Em đừng tưởng chỉ có một mình em biết bí mật của Lâm Thanh Sơn.”

Bình luận

“Trần Kim Phụng. Em đừng tưởng chỉ có một mình em biết bí mật của Lâm Thanh Sơn.”

Nghe vậy Kim Phụng có chút sợ hãi. Cô quay lại, nhỏ giọng nói:

Bình luận

Nghe vậy Kim Phụng có chút sợ hãi. Cô quay lại, nhỏ giọng nói:

“Thầy thực sự biết bí mật của Lâm Thanh Sơn?”

Bình luận

“Thầy thực sự biết bí mật của Lâm Thanh Sơn?”

Thanh Hải nhếch môi cười:

Bình luận

Thanh Hải nhếch môi cười:

“Em sợ rồi sao?”

Bình luận

“Em sợ rồi sao?”

Kim Phụng ngước nhìn Lâm Thanh Hải:

Bình luận

Kim Phụng ngước nhìn Lâm Thanh Hải:

“Thầy nói thử xem nào.”

Bình luận

“Thầy nói thử xem nào.”

Lâm Thanh Hải ghé sát vào tai Kim Phụng:

Bình luận

Lâm Thanh Hải ghé sát vào tai Kim Phụng:

“Em yên tâm. Chuyện anh họ tôi thích đàn ông, tôi sẽ không nói với ai. Chỉ cần em ngoan ngoãn đi theo tôi. Sau này tiền em cũng có mà một bạn trai thực sự cũng có.”

Bình luận

“Em yên tâm. Chuyện anh họ tôi thích đàn ông, tôi sẽ không nói với ai. Chỉ cần em ngoan ngoãn đi theo tôi. Sau này tiền em cũng có mà một bạn trai thực sự cũng có.”

Sắc mặt Kim Phụng không được tốt nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh:

Bình luận

Sắc mặt Kim Phụng không được tốt nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh:

“Những lời này nếu để Thanh Sơn biết được đảm bảo cái ghế giảng viên thầy cũng không ngồi nổi đâu.”

Bình luận

“Những lời này nếu để Thanh Sơn biết được đảm bảo cái ghế giảng viên thầy cũng không ngồi nổi đâu.”

Nói xong Kim Phụng nhếch môi cười:

Bình luận

Nói xong Kim Phụng nhếch môi cười:

“Tôi đã ghi âm lại rồi đấy. Kịch hay còn ở phía sau.”

Bình luận

“Tôi đã ghi âm lại rồi đấy. Kịch hay còn ở phía sau.”

Dứt lời, cô quay về ký túc xá mặc cho ai ki đứng như trời trồng.

Bình luận

Dứt lời, cô quay về ký túc xá mặc cho ai ki đứng như trời trồng.

Khoé môi Lâm Thanh Hải khẽ giật giật, muốn nói gì đó nhưng lại không thốt nên lời.

Bình luận

Khoé môi Lâm Thanh Hải khẽ giật giật, muốn nói gì đó nhưng lại không thốt nên lời.

Kim Phụng đóng kịch cũng khá đấy. Thật đáng đồng tiền bát gạo mà Lâm Thanh Sơn bỏ ra.

Bình luận

Kim Phụng đóng kịch cũng khá đấy. Thật đáng đồng tiền bát gạo mà Lâm Thanh Sơn bỏ ra.

Lâm Thanh Hải nhìn theo bóng dáng rời đi của Kim Phụng, sự khó chịu trong lòng đã lên đến đỉnh điểm.

Bình luận

Lâm Thanh Hải nhìn theo bóng dáng rời đi của Kim Phụng, sự khó chịu trong lòng đã lên đến đỉnh điểm.

Dụ dỗ không được đành phải dùng biện pháp mạnh mà thôi.

Bình luận

Dụ dỗ không được đành phải dùng biện pháp mạnh mà thôi.

Đừng tưởng nhắc tới Lâm Thanh Sơn mà anh ta phải sợ. Cho dù có ba đầu, sáu tay đi chăng nữa Thanh Sơn cũng làm sao theo sát cô 24/7 được.

Bình luận

Đừng tưởng nhắc tới Lâm Thanh Sơn mà anh ta phải sợ. Cho dù có ba đầu, sáu tay đi chăng nữa Thanh Sơn cũng làm sao theo sát cô 24/7 được.


Truyện tương tự

Bình luận